Nhiệm vụ bện dây cỏ vẫn kéo dài, mãi cho đến ngày mùa kết thúc, đều còn tiếp tục.
Tiểu Tại Tại mỗi ngày đều vội vàng, giống một con ong mật nhỏ cần cù, mỗi ngày đều nhạt cỏ khô nhìn bảng công điểm có tên mình trong danh sách càng ngày càng tăng, vui vẻ làm việc.
Chỉ là bé không giống như ngày đầu tiên may mắn như vậy, còn có thể một rút bừa một đống củ mài.
Nhớ tới củ mài, bé tới những món ngon mẹ làm từ củ mài.
Bánh củ mài táo đỏ , củ mài chiên giòn, canh xương sườn cùng củ mài ……
Trong thời gian đó, Ninh gia có thể nói là ngày nào cũng ăn củ mài nhưng ngày nào cũng được ăn món mới nên không thấy mệt chút nào.
Ngược lại, càng nghĩ càng thèm.
“Tại Tại, nước.” Đồng ruộng Ninh Hàn gọi em gái một tiếng.
Tiểu Tại Tại lập tức tích cực, ôm ấm nước lon ton mà chạy tới đưa nước cho anh cả: “Tới rồi.”
Sau mùa làm ruộng bận rộn, Tiểu Tại Tại dừng việc nhặt cỏ khô.
Bởi vì người nhà càng cần bé nhiều hơn.
Ngay cả Ninh Hàn và những người khác, trường học đã cho họ nghỉ mười ngày ngày mùa, chỉ để họ về nhà giúp thu hoạch lương thực.
Năm nay thu hoạch lương thực, chính là đồ ăn của năm tới!
“Được rồi, em ngồi dưới gốc cây đi, đừng phơi nắng.” Ninh Hàn uống một ngụm nước, lại lấy khăn trên cổ xoa mồ hôi trên trán, sau đó vội vàng bảo em gai rời đi.
“Lá cây đều rớt hết rồi, nơi nào còn chỗ để ngồi.”
Tiểu Tại Tại nói thầm một câu, ôm ấm nước chạy.
Dưới gốc cây hiện tại rất náo nhiệt.
Không chỉ có có mấy đứa trẻ giống Tiểu Tại Tại chạy chân đưa nước cho người nhà, còn có mấy bà lão tới đưa cơm cho con trai con dâu, cũng có một vài thanh niên tri thức không chiụ nổi mệt mỏi lại đây nghỉ ngơi.
Bọn họ nghỉ ngơi nhưng ngoài miệng còn không ngừng oán giận.
“Mệt mỏi quá, chúng ta đến tột cùng là xuống nông thôn xây dựng nông thôn, hay là xuống nông thôn chịu khổ chịu nạn?”
“Ha hả, ngươi hiện tại mới biết được chúng ta chịu khổ?”
“Lý Phi Phi, ngươi có ý tứ gì?!”
“Ngươi cảm thấy ta có ý tứ gì, ta chính là có ý tứ đó.”
……
Hai nữ thanh niên trí thức đang cãi nhau.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Nếu có thời gian cãi nhau, sao không nhanh lên nghỉ ngơi một lát? Đội trưởng chỉ cho chúng ta nghỉ ngơi mười phút thôi."
Một thanh niên tri thức tính tình nóng nảy chịu đựng không được nói.
*
“Tại Tại, lại đây, ngồi cạnh chị này.” Tiểu Hoa hướng về phía Tiểu Tại Tại vẫy tay, lại vỗ vào hòn đá lớn dưới mông bé(TH).
Cục đá này khá to, trên đỉnh mượt mà san bằng, hai đứa trẻ ngồi dư dả.
Tiểu Tại Tại chạy tới ngồi xuống, ánh mắt không tự giác mà ở nấy người thanh niên trí thức bên một vòng.
Bé nhận ra rằng người chị dụi dàng đang ngồi cạnh hai nữ thanh niên đang cãi nhau chính là người đã giúp Tiểu hoa đứng dậy lần trước.
Đối phương khả năng không biết, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hình tượng ôn nhu của mình đã bị một Đứa bé 4 tuổi nhìn thấu, hơn nữa còn đối với mình có đề phòng.
“Ai, Văn Kỳ, ngươi đang nhìn cái gì?”
Vị nữ thanh niên trí thức kia tên là Lý Phi Phi kia, nhận thấy người bên cạnh mình nãy giờ trầm mặc, cho rằng cô ấy bị bỏ qua nên bắt chuyện với cô ấy.
“Không có gì, chính là đang ngẩn người mà thôi.” Văn Kỳ lấy lại tinh thần, giơ tay vén tóc mái, ôn nhu cười.
hắn rốt cuộc là ai?
Tiểu Tại Tại: “???”
Chị gái đó đang tìm ai vậy?
Tại Tại cũng khá tò mò nêm chăm chú đọc biểu tình trên mặt đối phương.
Mã đại đội trưởng , người phụ trách thanh niên trí thức, cầm một chiếc loa đơn giản được cuộn lại bằng vỏ măng và hét lớn: "Đều nghỉ ngơi đầy đủ chưa? Mau làm việc đi, lương thực còn trên mặt đất chờ mấy người thu đâu! ”
Thanh niên có học đang nghỉ ngơi dưới tán cây đột nhiên bị thúc giục trở lại ruộng làm việc, khiến Tại Tại bỏ lỡ cơ hội.
Nhưng cũng chả sao cả, vốn dĩ bé cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ mà thôi.
Bỏ lỡ liền bỏ lỡ.
Hiện tại quan trọng nhất chính là, nhặt mấy bông lúa mì rơi ra.
Một rổ bông lúa có thể cùng mẹ đổi ba viên đường đâu, Tiểu Tại Tại lập tức tích cực mà ôm rổ nhỏ, ngao ngao kêu vọt vào trong đất, cản đều không được.
“Đứa nhỏ này, làm việc cũng quá tích cực đi.” Thấy như vậy một màn như vaayyj mọi người cảm đọng.
Biết được chân tướng Ninh gia: “……”
Mấy người suy nghĩ nhiều, bé chính là bị kẹo dụ hoặc mà thôi.
Ninh Hiên đã không đi theo em gái cùng nhau nhặt bông lúa, coi như một tiểu nhân lực, giao một số việc nhẹ, cũng có thể kiếm điểm làm việc nghiêm túc.
Cho nên Tiểu Tại Tại chỉ có thể đi theo Tiểu Hoa hành động.
*
“Bà nội, con giúp bà rửa chén.” Tiểu Tại Tại vén tay áo, ngồi xổm bên cạnh bồn rửa, vươn tay giúp bà rửa bát.
"Thôi cháu đừng làm, nghịch một thân đầy nước về mẹ lại mắng."
Bà Ninh ghét bỏ mà đem cháu gái nhỏ đuổi đi.
Tiểu Tại Tại chu miệng, chỉ có thể ngồi trên ghế, ngồi ở bên cạnh, tay chống cằm, nhìn bà nội rửa chén.
“Di?” Mắt thấy một đám chén đũa được rửa sạch, Tiểu Tại Tại đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đứng dậy, chạy vào trong phòng, cố gắng lôi ra một hộp gỗ.
Bề mặt của chiếc hộp gỗ nhỏ bị bẩn và chưa được lau sạch.
Kể từ lần trước khi mang nó về, Tại Tại đã quên mất sự tồn tại của nó, khi nhìn bà nội rửa bát thì bé chợt nhớ ra.