“Ngươi quản có phải hay không làm gì, dù sao Tô gia cũng đã nhận, hài tử kia chính là của Tô Kim Bảo .”
“Đúng vậy, cho dù không đúng, tôi xem bằng thủ đoạn kia của Hứa quả phụ, cô ta đã gả vào Tô gia, bọn họ phải ngoan ngoãn dưỡng hài tử cho cô ta.”
“Chậc chậc, bà Tô thật đúng là cứ tưởng có thể đem một con gà mái có thể đẻ trứng về nhà, trên thực tế lại là một con yêu tinh tâm hắc, chờ xem, về sau có chuyện rồi.” Bác gái mở đầu đề tài đã đoán trước tương lai.
Điều này càng khơi dậy sự tò mò của người khác: "Bà biết gì à, sao lại nói như vậy?
Bác gái thần bí mà nhỏ giọng nói: “Nhà mẹ đẻ tẩu tử của tôi chính là người ở Tiểu Sơn thôn , nhà chị ấy cùng người chồng trước của Hứa quả phụ đã chết có quan hệ, cho nên biết chút chuyện bên trong này, nghe nói a, mẹ chồng trước của cô ta, chính là sống sờ sờ bị cô ta làm cho tức chết, hơn nữa mẹ chồng tức chết rồi còn chưa đủ, quay đầu cô ta buộc người chồng ốm yếu lên núi đi tìm ăn cho cô ta, kết quả này vừa đi, người liền chôn ở bên trong, rốt cuộc cũng chưa về.”
Tin tức bùng nổ khiến nhiều người choáng váng.
“Nữ nhân này sợ không phải là rắn rết thành tinh đi?” Có người lẩm bẩm nói.
Rắn rết thành tinh chưa nói tới, nhưng cũng xác thật không phải người tốt.
Tô Hân Nghiên rũ mắt, đôi tay bịt chặt lỗ tai của con gái, giúp bé ngăn cách thanh ân tán chuyện của mấy thím này, giúp bé ngủ ngon.
Kỳ thật, chuyện này chính là cô thiết kế.
Tô Kim Bảo bị nhược tinh là trong trí nhớ nguyên thân biết được, mà tin tức Hứa quả phụ mang thai, đến cùng là một tin ngoài ý muốn.
Ai kêu khi đó cô vừa vặn bồi mẹ chồng đi bệnh viện tái khám, cô gặp được Hứa quả phụ đang lén lút ở khoa phụ sản.
Thực ra cô cũng chẳng có ý định làm gì nhà họ Tô cả.
Tuy rằng bọn họ thực phiền phức, nhưng chỉ cần nhịn một chút, quá mấy năm, chờ đến khi thi đại học khôi phục ,một nhà bọn họ sẽ tự nhiên không lại lưu Trần gia thôn.
Rời xa người Tô gia, bọn họ cũng liền vô pháp quấy rầy cô.
Mà đôi cực phẩm mẫu tử kia lại không biết sống yên ổn, lần trước nháo, trực tiếp dẫm trúng điểm mấu chốt của cô, vì vậy khiến cho Tô Hân Nghiên nghĩ ra kế sách như vậy.
Bản chất của việc này xem như Tô Hân Nghiên cùng Hứa quả phụ đôi bên cùng có lợi, liên thủ hợp tác.
Dù không quen biết nhau, nhiều nhất là họ đã từng nghe về sự tồn tại của nhau, nhưng cuối cùng, cả hai đều đạt được mong muốn của mình.
Tô Hân Nghiên muốn Tô gia không bao giờ có thể quấy rầy sinh hoạt của bản thân, Hứa quả phụ thì phải cho hài tử trong bụng mình có cha, khiến nửa đời sau của cô ta được đảm bảo.
Cho nên chẳng sợ cô ta sớm nhìn ra chính mình bị lợi dụng, vẫn tương kế tựu kế, cho Tô Hân Nghiên như ý.
Lại nói tiếp, kỳ thật Tô gia cũng coi như ý.
Bọn họ muốn con dâu, muốn cháu trai, lập tức đều đầy đủ.
*
“Người bệnh khôi phục rất tốt, về sau có thể không cần lại qua đây tái khám, bất quá người giá tuổi lớn, tôi kiến nghị nếu có điều kiện, có thể mỗi năm kiểm tra sức khoẻ toàn thân, như vậy nếu là có cái vấn đề gì, cũng có thể sớm phát hiện, kịp giải quyết.”
Bác sĩ chăm sóc của bà Ninh đã mang đến cho họ một tin vui sau khi xem báo cáo khám bệnh mới nhất của bà.
Vừa nghe thấy không cần lại đến bệnh viện tốn tiền, bà Ninh cười đến phá lệ xán lạn, nắm tay bác sĩ , nói lời cảm tạ: “Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.”
Cũng không nhắc đến chuyện mỗi năm kiểm tra sức khỏe toàn thân.
“Không cần cảm tạ, đây đều là việc tôi nên làm.” Bác sĩ không biết tâm tư Ninh nãi nãi, thấy lão nhân gia lễ phép như vậy, cũng tươi cười ấm áp.
Tiểu Tại Tại đã xem thấu hết thảy, nhưng dưới sự dạy dỗ lâu dài của mẹ, bé biết mình không thể bộc lộ năng lực ra bên ngoài nên không nói gì.
Ba người tâm trạng vui vẻ rời khỏi bệnh viện, thấy sắc trời còn sớm, Tô Hân Nghiên đề nghị có thể ở trấn trên đi dạo.
Hiện tại mới 9 giờ rưỡi, xe bò Trần Thất gia gia 11 giờ mới đến, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian để đi dạo.
Bà Ninh không có ý kiến gì, Tiểu Tại Tại đương nhiên càng không ý kiến.
Bé còn ước gì có thể ở trấn trên chơi tới tối mới về nhà.
Trấn trên không lớn lắm, nhưng có rất nhiều người qua lại, chỉ cần nhìn qua là có thể biết được ai là người ở trấn và ai là nông dân ở quê.
Bởi vì tinh thần của cư dân thị trấn rõ ràng là khác với người dân quê, họ có vẻ tự tin hơn và họ ăn mặc chỉnh tề hơn.
Ít nhất thì mụn vá không nhiều như vậy.
Nhưng nhóm người Tiểu Tại Tại đi trong đó, lại rất khó làm người ta phán đoán bọn họ rốt cuộc là trấn trên vẫn là ở nông thôn.
Bởi vì bọn họ ăn mặc đều rất chỉnh tề, trên người quần áo đến một cái mụn vá đều không có, hơn nữa khí chất cũng không giống như là người nhà quê có thể có, nhưng biểu tình đối phương lại rõ ràng lộ ra sự không quen thuộc với trấn trên, giống với việc rất ít khi đi lên trấn.
Có lẽ do người từ thành phố khác mới đến đây?
Có người dưới đáy lòng suy đoán.
“Không phải đâu.” Tiểu Tại Tại vừa lúc thấy mặt đối phương , môi hơi hơi giật giật, không tiếng động mà phản bác.
Sau khi dạo một vòng, ba người đến Cung Tiêu xã trong thị trấn.
Cung Tiêu Xã ở trấn trên rõ ràng muốn so với Cung Tiêu Xã ở dưới kia quy mô lớn hơn, thương phẩm và chủng loại cũng đa dạng hơn.
Tô Hân Nghiên cảm thấy hứng thú kéo mẹ chồng cùng con gái đi vào xem.
Khi những người bán hàng đứng sau quầy nhìn thấy họ, họ chỉ nhướng mí mắt và không nói gì, họ trông giống như họ đang phớt lờ cô.
Đối với chuyện này, Tô Hân Nghiên đã sớm quen thuộc.
Đây là thời đại mà cầu lớn hơn cung, người tiêu dùng phải có phiếu mới mua được, không thể mong đợi chất lượng chuyên môn siêu cao của những người làm trong ngành dịch vụ ở các thế hệ sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play