Thập Niên 70: Mẹ Kế Cưng Sủng Tiểu Nhãi Con

Chương 57


2 tuần

trướctiếp

Lẩu thịt cừu ngon hơn cả tưởng tượng của tiểu Tại Tại.
Đặc biệt là thịt cừu được nhúng trong nước sốt mè do Tô Hân Nghiên đặc biệt chế biến, hương vị càng thêm thơm ngon.
Sau khi các loại rau khác được rửa sạchrồi được nhúng trong nồi lẩu, chúng lại càng bị nhiễm mùi vị độc đáo của thịt cừu, cứ như thể mỗi miếng rau như đang ăn thịt vậy, ngon đến mức khiến bé không thể ngừng ăn.
Một mâm lớn thịt, thêm vô số rau dưa, sáu người phân đều, bao quát một nồi nước, ăn đến cuối cùng liền một giọt nước canh đều không còn sót lại.
Mỗi người đều chống tròn vo bụng bự, thỏa mãn lại vui sướng : "Ăn ngon thật a!"
"Ăn no quá không tốt, mọi người nên đi vòng quanh sân cho tiêu thực đi."
Tô Hân Nghiên sờ sờ bụng nhỏ của con gái, bận giục bé dậy vận động, nếu không buổi tối sẽ không tiêu hóa được, sẽ bị khó ngủ.
Không chỉ có tiểu Tại Tại, cả nhà cũng phải đi vòng một chút.
Bà Ninh cùng Tô Hân Nghiên, chỉ đơn giản là coi việc nhà để tiêu hao năng lượng.
Mấy đứa trẻ thì lại thẳng thắn ở trong sân chơi đùa.
Ba anh em Ninh gia thường thì sẽ làm xong bài tập trước khi ăn cơm, không cần gánh nặng bài vở, họ có thể chơi với em gái mà không cần lo lắng gì.
Mấy anh em thảo luận trời tối rồi nhìn không rõ, thay vào đó choi trò "Một, hai, ba người gỗ"*
(Cam: Chịu chả biết trò này là gì, theo nguyên văn là vậy đó)
Người đầu tiên là người gỗ được chọn bằng việc oẳn tù xì, và những người khác lui về phía bên kia sân, đứng thành một hàng và giữ một khoảng cách nhất định với người gỗ.
Đợi người gỗ quay đầu lại và nói: "Một, hai, ba người gỗ", người chơi nên vội vàng đi về phía trước, sau khi người gỗ quay đầu lại thì không được phép nhúc nhích, ai nhúc nhích sẽ bị bắt.
Người bị bắt sẽ trở thành người gỗ tiếp theo, nếu không có ai bị bắt và người khác chạm thành công người gỗ thì người gỗ sẽ tiếp tục là người gỗ.
Vòng thứ nhất Ninh Hàng là đầu gỗ.
"Chuẩn bị xong chưa?"Anh hỏi, ngữ khí bình thản.
Đối diện góc tường đứng thành một hàng tiểu Tại Tại gật đầu liên tục: "Được rồi."
"Bắt đầu nha." Ninh Hàng nghiêng đầu qua chỗ khác, lấy tốc độ cực nhanh nói xong khẩu quyết, tiếp theo trước lập tức quay đầu trở về, toàn bộ quá trình không vượt qua hai giây đồng hồ, nhanh đến mức khiến người ta không ứng phó kịp.
"Rầm!" Tiểu Tại Tại chạy quá mạnh, phanh lại không kịp, đụng vào Ninh Hiên đằng trước, hai đứa trẻ lăn thành một đoàn, nhất thời " hô hoán lên " Ai ui".
Không quá đau, chính là đơn thuần gào khan hai tiếng, chỉ cố khơi dậy lòng thương cảm của anh trai.
Đương nhiên, trong trò chơi, Ninh Hàng không có cái gì gọi là thương cảm nghiêm túc, nghiêm khắc mà tuân thủ quy tắc.
Vì thế một đôi em trai gái vô tình bị tóm.
Biết rõ tính khí của anh cả, Ninh Hàn đứng phái sau mát vô cảm không nhúc nhích.
Một phát bắt được cả hai tên này, thế nhưng người gỗ này chỉ có một, vì vậy Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên phải chọn ra một nhười làm người gỗ.
Cuối cùng tiểu Tại Tại tiếc nuối bại trận, bé tiến lên đương đầu gỗ.
Bé đứng thẳng lưng nghiêm túc, từng chữ từng câu cẩn thận chậm rãi nói, nhuyễn nhu nhu tiểu nãi âm rất khả ái, nhưng không có cách nào tăng cường tốc độ nói chuyện của bé.
Kết quả khi tiểu Tại Tại vừa nghiêng đầu, đối mặt chính là ba toà gần trong gang tấc, to lớn như núi cao lại giống như bóng tối.
"..."
"Em gái, kỳ thực em có thể nói đắc chậm một chút nữa, như vậy anh trai có thể chạm vào em luôn rồi."
Ninh Hiên biểu hiện chân thành cấp bé trên ngực một đao.
Nhưng không thấy tiểu Tại Tại sinh khí, trái lại thật cao hứng chỉ tay Ninh Hiên, lớn tiếng nói: "Anh ba nói chuyện, miệng có động!"
Ninh Hiên há hốc mồm: "... Ai! Làm sao như vậy a?"
Anh cả, anh hai: "..."
Ngốc quá không đành lòng nhìn thẳng.
Tiểu Tại Tại đột nhiên cười khanh khách lên, như là nhìn thấy gì rất vui vẻ chuyện cười.
Ai, chỉ quái mình miệng tiện.
Ninh Hiên cúi đầu ủ rũ trên mặt đi thay em gái.
...
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhà họ Ninh bắt đầu chuẩn bị chăn bông cho mùa đông.
Vỏ chăn mỏng ban đầu là lớp vỏ chăn bên ngoài, lúc này cần lấy lõi chăn bông đã bỏ đi, phơi nắng, vỗ nhẹ cho bụi bẩn rồi may lại vào chăn.
phủ để trở thành một miếng bông hoàn chỉnh.
chăn bông
Tiểu Tại Tại đang ngồi trên ngưỡng cửa trước nhà, nhìn mẹ và bà của mình đang dùng vài chiếc cọc tre đóng hai hàng dài để phơi mền, những tấm mền trắng đã cũ, hơi ố vàng.
Phần lõi được phơi trên đứng đầu.
Đếm một chút, tổng cộng có năm tấm chăn bông .
Một tấm trong đó có thể thấy rất mới, có vẻ như mói làm.
Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, nghĩ rằng mình đã phát hiện ra một vấn đề nhỏ, vì vậy bé vội vàng nhắc nhở mẹ: "Mẹ, mẹ có thêm một
cái chăn bông ."
Năm rồi đều là bà nội một cái , mụ mụ một cái, bọn họ huynh muội bốn người ngủ chung, thẳng thắn hợp cái hai cái chăn, chỉ cần bốn tấm chăn bông là đủ.
Tô Hân Nghiên cảm thấy chuyện này không thể gạt con gái, liền ngồi xổm xuống, cùng với bé cẩn thận giải thích: "Sau nà Tại Tại sẽ ngủ cùng với anh ba, anh cả và anh hai sẽ ra ngủ riêng, các con cũng lớn rồi."
Con trai lớn hơn, cũng nên học cách nắm giữ không gian riêng của mình.
Không nói đến con cả, nhưng sự nhiệt tình học hỏi của đứa con thứ hai, Tô Hân Nghiên luôn sợ rằng vài đứa trẻ sống chung sẽ quấy rầy đến hai đứa trẻ.
Cô không sợ điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của nhà nghiên cứu khoa học tương lai này, mà chỉ đơn giản là cô nghĩ đến những đứa con của mình dưới góc nhìn của một người mẹ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp