"Mẹ!" Tiểu Tại Tại chạy ra khỏi phòng và ôm chặt lấy chân mẹ.
Tô Hân Nghiên cúi người ôm con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thấy con mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc, trong lòng không khỏi xót xa.
Vội vàng vỗ nhẹ vào lưng bé, dỗ dành: "Làm con sợ? Chớ sợ chớ sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ Tại Tại của chúng ta, Tại Tại không cần sợ hãi."
"Không, không ."
Tiểu Tại Tại đưa cánh tay nhỏ, vững vàng ôm lấy cổ mẹ, âm thanh nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở, tự trách: "Tại Tại không sợ người xấu, bảo vệ mẹ, Tại Tại nên đến."
Bởi vì có chút sợ, bé nói chuyện có chút bừa bãi, không có tính Logic, nhưng Tô Hân Nghiên vẫn là nghe hiểu.
Bé cảm thấy mình đã không bảo vệ được mẹ nên tự trách mình.
Tô Hân Nghiên sững sờ, cô không ngờ con gái mình lại khóc vì lý do này, nhưng chính vì lý do này lại khiến cô cảm thấy buồn hơn.
"Tại Tại của chúng ta làm sao lại đáng yêu như vậy chứ?"
Không nhịn được hôn một cái trên mặt bánh bao của con gái, trêu đến tiểu Tại Tại thẹn thùng che khuôn mặt nhỏ bé, chôn ở cổ mẹ lí nhí nói: "Có... Có người xem."
Bên cạnh Trần tẩu cười đến rất to.
"Ha ha ha... bé con này, còn biết thẹn thùng đây, thật đáng yêu."
Nghe thấy mình bị người ta cười, tiểu Tại Tại đem đầu chôn sâu hơn, triệt để biến thành một con rùa rụt đầu, khiến Tô Hân Nghiên dở khóc dở cười.
Với sự xinh xắn nhỏ bé này, không có lo lắng nào sẽ không biến mất.
Thấy đã không chuyện gì, Trần tẩu rất nhanh cáo từ, Tô Hân Nghiên cảm ơn, khách khí tiễn người, sau đó ôm ôm con gái vào nhà.
Trong sân, bà Ninh đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
"Mẹ ngài đặt xuống đi, những này để chóc con tự dọn được." Tô Hân Nghiên khuyên mẹ chồng vào nhà nghỉ ngơi nhưng bà không chịu.
"Không cần, mẹ sắp thu xong rồi."
Bà nội Ninh quét mảnh bát sứ cuối cùng vào trong thùng rác, yên lặng nhìn nó một lúc rồi khẽ thở dài: “Đây vẫn là bát do lão đầu kia mua nha."
"..."
Tô Hân Nghiên trầm mặc một chút, quyết tâm nói: "Sẽ không lại có thêm lần sau."
Căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn để lại một số dấu vết.
Bị vỡ mất hao chậu cây hoa, mấy cây chổi gẫy cán, bát đĩa thì bị vỡ, ...
Tuy đã dọn dẹp gọn gàng nhưng vẫn nhìn ra được là nó đã từng bị phá hoại.
Ngay khi ba anh em nhà họ Ninh đi học về, họ phát hiện ra điều bất thường trong gia đình, nhưng không ai nói gì, họ chỉ làm bài tập như bình thường, hoặc phụ giúp gia đình một số việc.
Chỉ là buổi tối lúc ăn cơm, trên bàn cơm dị thường yên tĩnh.
Mãi đến tận tiểu Tại Tại đột nhiên hỏi một câu: "Mẹ, nhà mình có thể hay không nuôi một con chó? Phải là con chó thật lớn."
Hai cánh tay nhỏ bé duỗi ra, cố gắng vươn tới lớn nhất có thể, lớn hơn cả tiểu Tại Tại.
Đây là cách mà bé đã suy nghĩ rất lâu để bảo vệ gia đình mình.
Sức lực của bé rất nhỏ, đánh không lại người xấu.
Nhưng không sao cả, chó cao to, dũng mãnh thì phải làm được, sau này bé sẽ cho chó ra ngoài để đuổi người xấu đi!
Khi biết ý định ban đầu của con gái là nuôi chó, Tô Hân Nghiên trong phút chốc rung động, nhưng khi nghĩ đến tương lai, cô đã từ chối.
"Không được."
"A..." Tiểu Tại Tại thất vọng nói: "Tại sao?"
Liền ba anh em Ninh gia cũng quay đầu lại, ngây ngốc hỏi mẹ.
Có một con chó lớn có nhiều uy phong a, vừa có thể giữ nhà , còn chơi với bọn họ a.
"Nuôi một con chó phải tốn nhiều hơn một phần lương thực, lương thực không đủ, không nuôi nổi." Đây là lý do đưa ra Tô Hân Nghiên.
Nhưng trên thực tế, chỉ có cô là rõ ràng.
Nguyên nhân thực sự là gia đình họ không thể ở mãi nơi xa xôi lạc hậu này, bây giờ đã nuôi một con chó, sau này phải làm sao? Không thể từ bỏ nó, phải không? Đưa cho người khác cũng không yên lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play