Ninh Hiên cảm thấy em gái hôm nay đặc biệt nhiệt tình.
Cậu tan học về nhà, còn chưa kịp đến cửa nhà, liền thấy một tiểu đoàn tử vui vẻ chạy lại đây, còn mềm mại gọi: "Anh trai ~ "
Ríu rít một hồi, sau đó nhào tới trên người cậu.
Mà cậu suýt nữa thì văng ra ngoài.
Nỗ lực ôm lấy em gái, đầu óc Ninh Hiên mơ hồ mà cúi đầu, đối diện với đôi mắt lóe sáng to tròn.
Vừa nhìn ánh mắt tràn ngập khát vọng kia, cậu lập tức phản xạ có điều kiện nói: "Anh không có kẹo đâu nha."
Sợ em gái không tin, liền moi túi ra cho bé xem.
Rỗng tuếch.
Thấy mình bị hiểu lầm, Tiểu Tại Tại ngoác miệng ra: "Tại Tại không phải xin kẹo của anh trai."
Bé là loại người chỉ biết đòi kẹo khi nhìn thấy anh trai mình?
Ninh Hiên mỗi lần nhặt lúa mạch đổi kẹo, đều sẽ bị em gái làm nũng chơi xấu đi một nửa: "..."
( Chã nhẽ không phải à? )
Tiểu Tại Tại cả kinh, suýt chút nữa cho rằng anh ba cũng giống mình cũng có đọc tâm thuật.
Bé căng thẳng siết chặt tay mình, không biết phải phản ứng thế nào, bé đang sững sờ thì nghe thấy tiếng chuông xe leng keng từ xa, hai anh em liền dời sự chú ý.
Là Ninh Hàn, Ninh Hàng hai anh em đạp xe trở về.
Ninh Hàng mới mười tuổi, khí lực nhỏ, không thể đạp xe chở được hai người, chỉ có thể nhờ người anh trai cao lớn lai.
Lúc này, cậu mang theo cặp sách ngồi ở trên ghế sau xe đạp, nghiêng đầu nhìn về phía hai đứa em, hỏi: "Hai em ở cửa làm gì đó ? Đếm kiến?"
Hoạt động đếm con kiến nhỏ luôn là một trong những trò chơi được yêu thích của Tiểu Tại Tại .
"Mới không có, trời tối rồi, kiến con còn phải về nhà ăn tối."
Tiểu Tại Tại cũng chưa quên nguyên nhan bé ra cửa đón các anh trai.
Bé lôi kéo tay anh ba, bắt chuyện trước với anh cả và anh hai, bốn anh em đồng thời vào trong nhà, họ ngửi thấy mùi thơm nồng của canh chân.
Mẹ đã ở nhà bếp làm cơm.
"Trong nhà lại mua thịt!" Hai mắt Ninh Hiên sáng ngời, đồng thời cũng rõ ràng em gái tại sao lại ân cần như vậy.
Bình thường không có tình huống đặc biệt, trong nhà phàm là có món gì ăn ngon, cũng phải đợi người một nhà đủ mới đồng thời cùng ăn.
Buổi trưa Tiểu Tại Tại đã ăn qua súp thịt lợn rồi, nếu muốn ăn tiếp thì chỉ có thể đợi anh trai đi học về rồi cùng nhau ăn một bữa khác.
Muốn cơm, khả không phải tích cực hơn chút?
Tô Hân Nghiên nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bếp dò ra nửa cái đầu, nhìn bọn nhỏ một chút, lại quay trở về: "Mẹ sắp nấu xong cơm rồi, mau cất cặp rồi đi rửa tay đi."
"Dạ~." Bọn nhỏ cùng trả lời, sau đó dồn dập đi rửa tay.
Bữa ăn tối hôm nay đặc biệt phong phú.
Ngoại trừ canh chân giò lưu lại từ buổi trưa ra, Tô Hân Nghiên còn chưng xôi đậu, xào cà chua cùng trứng và thịt khô.
Bữa ăn đều sắc hương vị đầy đủ, thơm ngon đến mức làm nước miếng của Tiểu Tại Tại sắp chảy xuống.
"Các con ăn cơm trước, mẹ mang đồ ăn cho bà nội."
Bà Ninh ở bên trong phòng không có cách nào đi ra ăn cơm, Tô Hân Nghiên liền xẻ đồ ăn ra bát và mang cho mẹ chồng.
Đưa xong cơm đi ra, phát hiện trên bàn cơm bầu không khí không đúng lắm, cô không chỉ có nghi ngờ nói: "Làm sao vậy?"
Thức ăn ngon như thế tại sao lại chưa ăn!
Đặc biệt Tiểu Tại Tại, cúi đầu, tay nhỏ nắm cái muôi, lần lượt xúc cơm trong bát, bé chỉ ăn không hết, toàn thân áp suất thấp bao trùm, tâm trạng con bé đang rất buồn.
Nghe thấy âm thanh của mẹ, Tiểu Tại Tại nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt mẹ xem, không cho bỏ qua một tia nửa điểm tin tức.
"Mẹ, ba ba có phải là ngày mai sẽ phải đi rồi sao?"
Vì thế mẹ mới làm một bữa cơm tốt như vậy làm tiệc tiễn ba ba.
(Con bé sao lại biết rồi? )
Tô Hân Nghiên đáy lòng kinh ngạc chợt lóe lên, lập tức mới phản ứng được, mình quên ở trước mặt con gái che lấp tâm tư.
Quả nhiên, sau một khắc đó, bé con đã xác định được tin tức, mắt thấy liền muốn khóc.
Vào lúc nước mắt sắp trào rơi, thân thể Tiểu Tại Tại đột nhiên run lên, bé sợ đến mức kìm lại tiếng khóc định thoát ra ngoài và ợ hơi.
"Cách! Ba... Ba ba?"
Đột nhiên được ba ba ôm lấy, Tiểu Tại Tại không biết ba ba đang làm gì, bé nắm lấy cánh tay chắc nịch của ba ba và ngây người nhìn.
"Tại Tại không khóc nữa sao?" Ninh Viễn Hành ôn nhu hỏi.
"Không, không khóc." Tiểu Tại Tại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy không muốn khóc, liền lắc lắc đầu.
Tâm tình một khi bị đánh gãy, liền không có cách nào lấy lại được.
"Không khóc, Tại Tại là bé ngoan nghe ba ba nói chuyện được không?" Ninh Viễn Hành ngẩng đầu nhìn ba đứa con trai một chút, biểu hiện nghiêm túc: "Các con cũng đồng thời nghe."
Ba anh thả bát đũa xuống, nghiêm túc làm ra một bộ tư thái rửa tai lắng nghe.
"Kỳ nghỉ của ba ba kết thúc, sáng sớm ngày mai phải rời đi."
Anh trực tiếp giải thích chuyện mình đi, thấy miệng của con gái trong lòng đang mở rộng, mở miệng muốn nói gì đó, Ninh Viễn Hàng vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má nhỏ của bé.
"Xin lỗi Tại Tại, ba ba không có cách nào vì con mà lưu lại, cũng không cách nào vì các anh trai của con, còn có mẹ, bà nội lưu lại."
"Tại sao?" Tiểu Tại Tại đưa ra câu hỏi non nớt trong lòng mình.
“Bởi vì ba ba là quân nhân, ba ba phải bảo vệ quốc gia này, bảo vệ rất nhiều rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi Tại Tại không thể nào tưởng tượng được, như Tại Tại của ba ba và các ca ca của con và rất nhiều người khác nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play