Tiểu Tại Tại nghiêm túc nhìn chằm chằm biểu cảm của bà nội, phát hiện ra bà ấy không hề lừa gạt mình thì lập tức vui vẻ nở một nụ cười ngọt ngào, cơ thể nhỏ dán lên bên cạnh giường bệnh mà làm nũng với bà nội.
Vẻ ngoài của cô nhóc này hoàn toàn tập hợp ưu điểm của ba mẹ, mà chẳng ai trong Tô Hân Nghiên hay Ninh Viễn Hàng xấu xí cả.
Tô Hân Nghiên là kiểu người đẹp dịu dàng uyển chuyển hàm xúc.
Ninh Viễn Hàng còn là một người đàn ông đẹp trai cương nghị.
Con cái do hai người kết hợp tạo thành tất nhiên cực kỳ đẹp đẽ khả ái, bấy giờ cô nhóc này vừa thể hiện sự non nớt đáng yêu của mình thì đến cả người có nội tâm lạnh lẽo cứng rắn nhất cũng không kìm được, huống chi là một bà nội Ninh vốn dĩ đã rất yêu thương cháu gái.
Thật sự là bà ấy bị dụ đến lòng cũng mềm ra.
Nếu không phải vì hành động bất tiện, bà nội Ninh thật sự muốn ôm cháu gái vào lòng, hôn cho đã một phen.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của bà ấy.
Từ sai khi thấy con trai dẫn cả nhà tới đây, nụ cười trên mặt bà ấy chưa bao giờ tan đi.
Cả phòng bệnh đều tràn đầy tiếng cười vui vẻ.
Cũng vì âm thanh quá lớn mà họ bị hộ sĩ gõ cửa nhắc nhở.
"Nói nhỏ thôi, đừng làm ầm ĩ đến người khác."
Tiểu Tại Tại che cái miệng nhỏ của mình lại, vẫn không quên thuận tiện che miệng của anh ba ở cạnh mình lại.
Ninh Hiên nhìn em gái với vẻ không rõ chuyện gì.
Cậu bé không phát ra tiếng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đã tố cáo hết tất cả rồi.
"Vì sao lại che miệng anh lại?"
"Vì anh ba là ầm ĩ nhất!" Cô nhóc này đâm một dao vào ngực của anh mình không lưu tình chút nào.
Ninh Hiên: "..."
Vì bị đả kích quá lớn, vậy nên cậu bé cũng quên luôn việc truy cứu xem vì sao em gái biết trong lòng mình đang nghĩ về vấn đề gì.
Mấy người lớn đang ồn ào ở bên cạnh bị cảnh hài hước này của hai anh em chọc cười, nhưng họ đều cười cực kỳ có mức độ, xem ra sự nhắc nhở của hộ sĩ rất có tác dụng.
"Mẹ, chúng con có mang bữa sáng tới cho mẹ này.
Mẹ ngồi dậy ăn một chút đi!" Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng, mỗi người một bên, cẩn thận đỡ bà nội Ninh ngồi dậy, sau đó lại chèn hai cái gối ở trước và sau lưng của bà ấy.
Dưới giường bệnh có một tấm ván gỗ nhỏ, họ cầm lên đặt giữa hai bên giường một phen.
Vậy là họ đã làm xong một cái bàn nhỏ đơn sơ, có thể dùng để đặt chén dĩa, thuận tiện cho bệnh nhân dùng cơm.
Sức khỏe của bà nội Ninh hồi phục không tệ, đã có thể trở lại dùng thức ăn bình thường từ việc ăn thức ăn lỏng.
Lúc này bà ấy đang húp từng ngụm, từng ngụm cháo một, vừa ăn vừa nói chuyện với người con trai đã lâu không gặp.
Chủ yếu họ cũng nói mấy chuyện như trải qua sinh hoạt ở bên ngoài như thế nào, cơm có được ăn ngon lắm không, trời lạnh có hay mặc thêm nhiều quần áo không, đại loại vậy.
Tuy là ngôn ngữ rất đơn giản, nhưng lời nào lời nấy đều ngập tràn tình mẫu tử.
Tất nhiên Ninh Viễn Hàng nghiêm túc đáp lại từng câu hỏi một, chỉ là phần lớn anh đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Những người lớn lúc nói chuyện, bọn nhỏ bèn tự giác tự chơi ở bên cạnh đó.
Tiểu Tại Tại lại không đi theo mấy anh trai,
Cơ thể bé nhỏ của cô bé đong đưa trên giường bệnh, lộ ra một cái đầu, hết nhìn mặt của bà nội ở bên trái rồi lại nhìn mặt ba ở bên phải, không rõ vì sao lòng bà nội lại đầy bất đắc dĩ và bao dung.
Còn ba thì...
Cô bé không nhìn ra được gì hết, ngay cả tâm trạng chung chung cũng không có.
Tô Hân Nghiên chú ý tới hành động kỳ lạ của con gái, vội vã vươn tay kéo cô bé ra: "Tại Tại qua bên cạnh chơi với mấy anh trai một chút được không?"
"Dạ." Nhận ra vẻ không đồng ý trên khuôn mặt mẹ, Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn vâng lời, vừa vặn người là đã len vào trong mấy anh rai.
Một đám con nít cũng không biết chơi ngốc gì ở đó.
Hoặc có lẽ chỉ Tiểu Tại Tại và anh ba đang chơi cái trò ngây thơ "anh đuổi em em rượt anh" thôi.
Còn Ninh Hàng thì ngồi ở trong góc, đang cầm một cuốn sách giáo khoa đọc say sưa.
Ninh Hàn tự cảm thấy mình đã là một người lớn, đã cần phải làm những chuyện người lớn làm rồi, nên rất tích cực chạy tới chạy lui, giúp đỡ chút việc vặt như múc nước các thứ.
Đến trưa, mắt thấy sắp đến giờ cơm rồi, Tô Hân Nghiên chủ động đứng dậy nói với chồng: "Em đi mua chút cơm nước qua đây, anh ở lại với con và mẹ đi."
"Để anh đi cho." Ninh Viễn Hàng muốn làm cái chuyện vụn vặt này, nhưng lại bị Tô Hân Nghiên cản lại: "Không có gì đâu, để em là được rồi.
Lâu rồi anh chưa về nhà, bây giờ vất vả lắm mới về được một chuyến, chắc chắn mẹ muốn anh ở cạnh bà ấy nhiều hơn."
Tất nhiên bà nội Ninh tự nhiên nghe được lời này của con dâu, ánh mắt của bà ấy nhìn cô lộ ra tình cảm ấm áp.
Đây chính là lý do bà ấy thích đứa con dâu này.
Con bé rất thấu hiểu lòng người, giỏi đoán ý, hơn nữa còn cực kỳ thông minh.
"Mẹ, con đi với mẹ." Ninh Hàn lo một mình Tô Hân Nghiên không cầm được người nhiều thức ăn như vậy, chủ động đề nghị đi theo.
Thấy anh cả đi theo, Tiểu Tại Tại cũng muốn đi.
Ở trong mắt Tô Hân Nghiên, bọn chúng không phải muốn đến căn tin bệnh viện để mua thức ăn, mà là muốn ra ngoài chơi đùa cho thoáng.
Có một cơ hội quý giá như thế này, sao mấy cô cậu nhóc có thể bỏ qua?
"Tại Tại đi, Tại Tại cũng muốn đi!" Cô bé giang hai cánh tay nhỏ ra, cứ nhảy lên không ngừng, ý muốn thu hút sự chú ý của mẹ.
Lúc đầu Tô Hân Nghiên không muốn đưa con gái theo, nhưng không chịu nổi sự ầm ĩ của cô bé, đành bất đắc dĩ cũng dắt cô bé theo ra ngoài.
Chỉ là, trong giây phút nhóm ba người đi ra khỏi phòng bệnh, họ lập tức nhận được tất cả ánh nhìn của những bệnh nhân được chữa trị và chăm sóc.
Trong mắt mọi người đều có vẻ ngạc nhiên, trên mặt không kìm được mà hiện ra ý cười.
Chỉ thấy trên cổ tay của cô nhóc "hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách" đi tuốt đằng trước có cột một sợ vải thật là dài, đầu bên kia sợi vải rõ ràng là đang được nối với tay mẹ cô bé.
Người ta là dắt chó, còn cô là "dắt" em bé.
Không sai, vì để đề phòng con gái chạy loạn rồi bị lạc mất, Tô Hân Nghiên đặc biệt chế ra một loại "thần khí" phòng đi lạc - trói con nhóc này lại.
Cũng may mà tuổi của Tiểu Tại Tại còn nhỏ, dễ lừa, nếu không... Cô bé nào muốn bị mẹ cột lại vậy chứ.
Cô bé không biết xấu hổ à.
Ninh Hàn im lặng đi theo sau lưng mẹ và em gai.
Thỉnh thoảng vai cậu cứ rung lên mấy cái, có thể nhận ra cậu đang nhịn cười cực kỳ khổ cực.
Ba người đi một mạch dễ dàng tới căn tin của bệnh viện, đứng xếp hàng đợi lấy cơm một cách có quy tắc.
Thức ăn do bệnh viện bán ra, phối hợp dinh dưỡng tốt cho hồi phục sức khỏe, nhưng mùi vị kia...
Chỉ có thể nói là người ta ăn vào không chết thôi!
Tô Hân Nghiên lấy đầy tràn ba cái lồng cơm và một phần cháo thịt gà cải xanh, lại đến cửa sổ phát thức ăn lấy ba rau hai thịt, gói hết tất cả về lại phòng bệnh ăn.
Ở niên đại này vẫn chưa xuất hiện loại hộp mang về sử dụng một lần gì đó.
Muốn mua cơm nước ở ngoài, thì hoặc là mang cà mèn theo, hoặc xới cơm vào bát, đĩa, hoặc mượn dụng cụ của bệnh viện mà ăn.
Ăn xong thì phải rửa trả lại.
Tất nhiên bọn Tô Hân Nghiên không thể mang theo nhiều cà mèn vậy được, chỉ có thể mượn dụng cụ của bệnh viện.
Hai tay cô bưng hai phần cơm mang về, Ninh Hàn giúp bưng một phần, còn cầm cháo gà, Tiểu Tại Tại thì hai tay trống không.
Chủ yếu là do sức của con bé không lớn, nó có muốn mang giúp thì Tô Hân Nghiên cũng không dám đưa cho con bé.
Sợ nó sẽ làm đổ mất.
Ba người trở lại phòng bệnh được nửa đường thì tình cờ gặp một thai phụ đang đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ ở hành lang.
Ánh mắt Tiểu Tại Tại vô thức tập trung trên khuôn mặt đầy tiều tụy và mệt mỏi của thai phụ, biểu cảm bèn có hơi sợ hãi.
"Tại Tại ơi?"
Trên cổ tay truyền đến một lực kéo về, Tô Hân Nghiên nghi ngờ dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô con gái đột nhiên đứng yên bất động.
"Mẹ ơi." Tiểu Tại Tại hồi hồn lại, lập tức chạy chầm chậm đến bên cạnh mẹ, căng thẳng kéo lấy ống quần của mẹ.
Phát hiện ra tâm trạng của con gái không hợp lý, Tô Hân Nghiên hơi cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi cô bé: "Nói cho mẹ hay, con đã thấy cái gì rồi?"
Có thể khiến cho Tại Tại đột ngột biến thành dáng vẻ thế này, thì chỉ có thể là cô bé đã không cẩn thận nhìn thấy cái gì, hoặc ai đó khiến cô bé sợ hãi rồi.
"Cái cô ở kia..." Tiểu Tại Tại chỉ vào thai phụ đang ở bên cạnh cửa sổ đó, nhỏ giọng nói với mẹ: "Cô ấy muốn nhảy từ cửa sổ xuống."
Biểu cảm Tô Hân Nghiên thay đổi.
Cô lập tức đứng thẳng dậy, tiện tay đưa hai phần thức ăn trên tay mình cho một vị hộ sĩ đi ngang qua, lại nhanh chóng cởi sợi vải đang cột chung trên tay con gái, giao cho con lớn nhất cầm.
Bản thân thì ba chân bốn cẳng, vội vã lao về phía thai phụ kia.