Nửa tiếng sau, gã hiệu trưởng nhu nhược bán nước hại trường cùng đám bảo vệ của ông ta cuối cùng cũng lủi thủi rời khỏi văn phòng của Lâm Hòe.
Trần Hạo Vũ và Phương Trình đang hồi hộp chờ đợi bên ngoài lúc này mới dám liếc nhìn nhau rồi vội vã chạy vào trong.
"Gặp chút vấn đề về tài chính ấy mà." Lâm Hòe giải thích cho cả hai về những ồn ào trước đó, "Tôi không muốn bị sa thải nên có hơi quá khích một chút, nhưng kết quả vẫn tốt không ngờ, tôi vừa giữ được công việc, đã thế còn..."
Y vỗ vai Phương Trình: "Tôi quyết định chiều nay sẽ họp lớp luôn. Cảm xúc đang dâng trào, đã đến lúc lên sân khấu được rồi."
Hai gò má y đỏ bừng, vẻ mặt đắc ý hết sức phấn khởi, tính tình lại độc đoán đáng sợ, tổng thể trông chả ăn nhập gì với nhau.
Nhưng...
Phương Trình vẫn chẳng tài nào rời mắt khỏi y.
"Bây giờ các em đã hiểu chưa?" Sau khi kết thúc buổi họp lớp bằng một bài thuyết trình, Lâm Hòe nói với đám học sinh.
Nhận thấy ngay cả Hứa Trì cũng không còn nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, lúc này y mới nở một nụ cười thỏa mãn.
So với những học sinh suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở, thì cuộc sống của Lâm Hòe có vẻ nhàn nhã hơn nhiều. Đợi cho tiết học kết thúc, trước tiên y sẽ đi khám phá một số địa điểm kỳ lạ, đến tối thì hoàn thành phần giáo án còn lại và luyện tập kỹ năng sao chép bằng cách bắt chước giáo viên nổi tiếng trong video...
Song, mặc dù đã đi quanh trường một vòng, y cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Nơi đây vào ban ngày khác hoàn toàn so với ban đêm, đến nỗi ngay cả đám gián trong vườn cũng bừng bừng phấn khởi.
Y cẩn thận quan sát từng ngóc ngách để tìm kiếm bóng dáng của Nhan Tức. Nhưng mãi mà cậu ta vẫn chẳng xuất hiện, cho dù có là màu đỏ hay màu trắng.
Lâm Hòe thở dài đầy tiếc nuối. Dù sao thì, y cũng chỉ muốn dạy cho cậu ta cách tiến hóa đúng đắn mà thôi.
Xong xuôi, Lâm Hòe vừa định đi đến nhà ăn thì sau lưng đã vang lên một giọng nói ôn hòa: "Thầy Lâm."
Y quay lại thì thấy hai nam một nữ đang đứng ở trước cửa phòng học lớp B.
"Chúng em có vài bài tập muốn hỏi thầy." Hạ Tinh Dã lên tiếng, chiếc khuyên trên tai anh sáng lên, "Không biết thầy có rảnh không ạ?"
Ồ...
Lâm Hòe lúc này mới chợt nhớ ra, hình như mình còn có ba người đồng đội.
Ba người, hai nam một nữ, quả là một đội hình tiêu chuẩn. Y nghĩ thầm rồi tùy ý đáp: "Đương nhiên là được. Các em muốn hỏi cái gì? Phân tích thơ cổ, văn học hiện đại, văn ngôn, hay là hình học...?"
Lý Phân, người năng động nhất trong cả ba: "..."
"Tôi còn có thể dạy cả đạo hàm của phương trình bậc hai nữa..." Lâm Hòe mỉm cười, "Tôi đùa thôi."
"Anh có thể quan tâm đến nhóm mình một chút được không vậy! Đã hai ngày rồi đấy! Hai ngày rồi mà bốn người chúng ta chưa họp được một lần nào cả, anh coi chúng em là gì vậy?"
Lâm Hòe suy nghĩ một chút rồi thành thật đáp: "Ừm, anh lỡ quên mất mình có đồng đội."
Lý Phân:...
"Thế mấy em dạo này có phát hiện được gì mới không?" Y hỏi.
Khi mọi người xung quanh trở nên nhàm chán, Lâm Hòe có thể dễ dàng bị cuốn vào những điều mới lạ khác mà ngó lơ đồng đội của mình.
"Em đã bảo..."
"Lý Phân." Hạ Tinh Dã dừng động tác rồi nhìn sang Lâm Hòe, "Em tưởng khi trao đổi với nhau, việc cung cấp thông tin của mình trước là phép lịch sự tối thiểu chứ ạ."
Trước giọng điệu từ tốn của anh, Lý Phân cũng dần bình tĩnh lại.
"Qua vài ngày quan sát, bọn em đã biết được những thông tin sau đây. Thứ nhất, trong trường có bảy điều kỳ lạ, đó là..."
Thấy Hạ Tinh Dã lần lượt kể ra bảy điều, Lâm Hòe cũng chớp mắt tỏ vẻ quan tâm.
"Thứ hai là về thời gian." Hạ Tinh Dã giơ ngón tay, "Em nghĩ trò chơi sẽ không đơn giản như vậy. Một khi xác chết phân hủy thì cũng chính là lúc ác quỷ được gỡ bỏ giới hạn để bắt đầu tàn sát."
"Xác, xác, xác chết??"
Lý Phân và Thu Nhiên đều nhảy dựng lên, còn Hạ Tinh Dã không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn Lâm Hòe. Nghe xong, y nhún vai hỏi: "Ồ? Các em không nhận ra sao? Giữa mùa thu mà vẫn bật điều hòa, ngoài việc ướp xác ra thì chỉ có thể lý giải bằng cách tất cả học sinh muốn lãng phí điện để trả thù trường thôi."
"Vậy là, trong tháng tới... Chúng ta sẽ phải học chung với một đám xác sống á?!"
"Chính xác." Lâm Hòe nói.
Cả hai nhìn nhau rồi đồng loạt cảm thấy rợn tóc gáy. Đoạn, Hạ Tinh Dã mỉm cười nói tiếp: "Ngoài ra, còn có một điều khá kỳ lạ. Trong khi các lớp khác gần như toàn là xác chết thì lớp C và lớp F lại chỉ có người sống. Về chuyện này, thầy Lâm có ý kiến gì không?"
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "thầy Lâm". Cho dù chỉ vì mục đích tôn trọng không hơn không kém, Lâm Hòe cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời đối phương: "Có lẽ là trò chơi không đủ tiền thuê diễn viên quần chúng nên đành phải dùng người thật để thay thế."
Tuy rằng trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng y vẫn không muốn tiết lộ điều đó với nhóm người này.
Lâm Hòe chưa bao giờ cho rằng mình với người chơi là đồng đội, vậy nên y không nghĩ chia sẻ thông tin là một đức tính tốt.
Hơn nữa...
Không biết vì sao, y luôn cảm thấy Hạ Tinh Dã rất kỳ lạ.
Cảm giác này khiến y khó chịu vô cùng.
Như kiểu một mình đi bộ trong đường hầm tối tăm vào ban đêm, ngoài tiếng giày cao gót của bản thân ra thì chẳng còn một âm thanh nào khác. Nhưng đồng thời trong không gian tĩnh lặng ấy, còn có một cái nhìn vô hình đang lén lút rình rập.
Hạ Tinh Dã nhẹ nhàng nói: "Nếu vậy, em nghĩ chúng ta nên bắt đầu tìm hiểu các "điểm kỳ lạ" từ tối nay. Để đảm bảo an toàn và có thời gian nghỉ ngơi, cứ hai ngày chúng ta sẽ khám phá một điểm. Mọi người nghĩ sao?"
Thu Nhiên và Lý Phân gật đầu tán thành, còn Lâm Hòe lại nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ rồi lên tiếng: "Mười bốn ngày khám phá toàn bộ trường học, nghe cũng tốt đấy..."
"Nhưng mà, anh từ chối."
"Anh đây thích nhất là nói không với những kế hoạch mà mọi người tự cho là hay. Đó là lý do thứ nhất, còn thứ hai là... Anh đói rồi."
"Này! Tại sao anh lại tùy tiện từ chối kế hoạch của cả nhóm thế hả!"
"Hơn nữa, anh thấy thường thì nhóm ba người mới là đội hình tiêu chuẩn nhất. Đã thế lại còn là hai nam một nữ." Lâm Hòe tiếp tục, "So với việc đi theo các em, anh thích hành động một mình hơn. Vậy nên, anh sẽ không phá vỡ cái tỷ lệ kia đâu..."
"Lý do kiểu gì thế này..."
Mặc kệ Lý Phân đang lớn tiếng phàn nàn, Lâm Hòe quay lưng lại, vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng rời đi.
Cả đám bị bỏ lại trong phòng cứ thế ngơ người ra. Lý Phân sững sờ một lúc rồi hét lên: "Rốt cuộc là cái thể loại gì vậy? Cứ cợt nhả rồi lại từ chối nhiệm vụ nhóm... Còn lấy cớ gì mà thầy giáo nhân dân nữa chứ! Bị thần kinh à!"
"Mỗi người đều có cách riêng mà." Hạ Tinh Dã dịu dàng khuyên nhủ. Anh nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: "Vậy hôm nay chúng ta hãy thu thập thông tin về Hồ Than Thở trước rồi tối mai đến đó xem thử nhé."
Nói xong, anh nghiêng đầu sang phải nhìn về phía cửa sổ.
Ánh mắt xuyên qua lớp kính hướng ra bên ngoài, sau đó vừa vặn dừng lại ở phòng học của lớp F năm ba.
Bên trong, một cậu thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú mà lạnh lùng đang cầm một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Ngón tay cậu ta gõ nhẹ lên mặt bàn, bên dưới chồng sách còn có một cuốn sổ tay màu đỏ sẫm.
Một ngày lại trôi qua với nhịp độ học tập bình thường. Sau tiết tự học buổi tối, Lâm Hòe tựa vào bục giảng lười biếng vẫy tay chào một vài học sinh đang ra về: "Nhớ ngủ sớm nha mấy đứa."
Hiện tại trong lớp chỉ còn lại Hứa Trì vẫn đang thu dọn đồ đạc ở hàng cuối. Chờ cậu ta cất sách vào cặp xong, Lâm Hòe mới ân cần lên tiếng: "Muộn lắm rồi, để thầy đưa em về ký túc nhé."
Hứa Trì không ngờ Lâm Hòe lại chủ động như vậy, cậu ta dừng lại một chút rồi cất cuốn sổ màu đỏ sẫm ở dưới cùng vào ba lô. Lâm Hòe cầm vài quyển vở bài tập của cậu ta lật qua lật lại rồi cười nói: "Này, em làm bài tốt lắm đấy, không giống trình độ của lớp F chút nào, mà giống lớp C trở lên hơn."