Chưa đầy ba tiếng kể từ lúc bốn người tham gia trò chơi, và bọn họ vẫn đang trong quá trình ôn tập sôi nổi cho kỳ thi cuối cấp. Tuy nhiên, riêng đối với Lâm Hòe, thời gian lại trôi nhanh bằng cả một thế kỷ. Thật giống như trong lúc người khác vẫn còn đang học tập điên cuồng, thì y đã nhanh chóng tốt nghiệp, lấy bằng, rồi trở thành giáo viên của ngôi trường này.

'Tại sao lại như vậyyy! ' Lý Phân gãi đầu, "Rõ ràng chơi cùng lúc, tại sao anh ấy có thể ăn ở tầng hai, còn chúng ta lại phải tranh giành với ông chú ở tầng một!"

"Căng tin gì đó không phải là vấn đề!" Thu Nhiên nói, "Quan trọng là tại sao anh ấy có thể trở thành giáo viên!"

Trong lúc cả hai mải mê suy nghĩ, Hạ Tinh Dã ở bên kia đã bưng ra một món ăn trông không mấy đáng sợ, sau đó thản nhiên hòa vào dòng người xung quanh.

"Thay vì lãng phí thời gian dây dưa vô ích, tốt nhất là tranh thủ tìm thêm thông tin." Trước hành động của Hạ Tinh Dã, Thu Nhiên cũng cầm thẻ ăn gia nhập hàng ngũ.

Lý Phân hết liếc đồng đội rồi lại nhìn xuống khay cơm, miệng nuốt khan.

'Khả năng của con người cũng có giới hạn. Mình đã rút ra được bài học từ cuộc đời ngắn ngủi này. Càng hấp thụ nhiều protein, năng lực càng bị suy giảm... Trừ khi là một giống loài siêu việt khác...' Nhìn xuống đĩa khoai tây cháy đen, cậu tự thuyết phục chính mình.

Một ngày lại vội vã trôi qua. Mãi cho đến trước tiết tự học buổi tối, ba người mới có thời gian trao đổi những thông tin thu được.

"Sau khi tìm hiểu, tôi đã biết được bảy điều kỳ lạ về ngôi trường này." Hạ Tinh Dã lên tiếng.

"Thứ nhất, trong buồng vệ sinh có một cái lỗ rất dị. Nhà vệ sinh nằm ở tòa dạy học thứ tư, hay cũng chính là tầng bốn của tòa thí nghiệm. Có người kể đang giải quyết vừa quay đầu lại thì bắt gặp hai cái lỗ ở đằng sau."

"Vậy..." Lý Phân hỏi, "Người ta có ra nhìn kĩ không?"

Hạ Tinh Dã lắc đầu.

Tóc anh rất mềm, phần mái dài rũ xuống che hai mắt. Khi cúi đầu đọc ghi chép, ánh mắt chăm chú ấy trông rất đỗi dịu dàng.

"Thứ hai, phòng piano cứ nửa đêm là phát ra tiếng đàn. Thứ ba là giá sách trong thư viện, vừa rút sách thì nhìn thấy một cặp mắt ở phía đối diện. Thứ tư, âm thanh chặt thịt lúc nửa đêm tại phòng bếp. Thứ năm, có tiếng than thở trong hồ. Thứ sáu, mười ba bậc thang dẫn lên sân thượng. Thứ bảy, cái cột cờ chuyên trói người lúc đêm hôm trên sân thể dục." Hạ Tinh Dã đếm đầu ngón tay, chiếc khuyên bằng kim cương trên tai anh sáng lấp lánh như mặt hồ, "... Tuy nhiên, tôi cũng nghe được điều thứ tám."

Anh cúi đầu, tóc mái khẽ lay động trong gió để lộ ra vầng trán mịn màng. Lý Phân nuốt khan: "Là gì?"

Hạ Tinh Dã nhìn lên trần nhà, hai mắt lóe sáng, đoạn nhỏ giọng nói: "Một lớp học không tồn tại."

"Trò chơi yêu cầu: Vào trường cấp ba Minh Hoa, điều tra bảy sự việc bí ẩn, ngăn chặn vụ thảm sát trước khi nó xảy ra..." Trong giờ tự học buổi tối, sau khi copy xong toàn bộ những gì có trong vlog một ngày của giáo viên nổi tiếng, Lâm Hòe bước ra khỏi lớp, dựa vào lan can, nhìn lên trời, "Thật là một yêu cầu khó hiểu..."

Vậy là sẽ phải giải quyết xong tất cả trong vòng một tháng. Bên cạnh đó, còn phải tìm ra một hoặc nhiều con quỷ đang ẩn náu, sau đó cứu người vô tội khỏi thảm sát... Một người chơi bình thường chắc hẳn sẽ phân tích dựa trên các sự kiện đã xảy ra, nhưng Lâm Hòe thì lại khác.

Là một con quỷ chiếm xác, Lâm Hòe thuận theo số phận của người chủ cũ tiến vào trò chơi. Đối với y, bắt bảy con quỷ không hề khó, nhiệm vụ điều tra thông tin mới là thử thách thật sự. Bởi vì không phải con người nên y thích đứng ở góc độ trò chơi, hay chính xác hơn là góc nhìn của kẻ đi săn để phân tích sự kiện lần này.

Theo y, độ khó được chia thành nhiều điểm. Thứ nhất là việc học. Bởi vì quy tắc, người chơi hiển nhiên sẽ phải dành phần lớn thời gian để nhập vai học sinh. Hiệu trưởng đã nói nếu vi phạm nội quy về giờ giấc thì chắc chắn sẽ bị phạt. Mà cái đống luật lệ đó, rõ ràng cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

Áp lực học tập ở đây rất lớn. Ngay cả đối với người chơi, đống nhiệm vụ hàng ngày ấy vẫn vô cùng nặng nề. Vậy mà trong lúc đó, họ còn phải tranh thủ thời gian điều tra thông tin. Đồng thời, nếu không hoàn thành đủ nhiệm vụ được giao, họ vẫn sẽ bị xử lý theo nội quy của nhà trường.

Về điểm này, Lâm Hòe đã chủ động giải quyết vấn đề thân phận của mình. Ít nhất thì y cũng đã thoát được một cái bẫy của trò chơi.

Thứ hai là mối liên hệ giữa ma quỷ cùng bảy sự việc trên.

Trò chơi đã yêu cầu điều tra bảy sự việc và ngăn chặn vụ thảm sát, song nó lại không hề đề cập liệu có mối liên hệ nào giữa chúng hay không.

Lâm Hòe đã hỏi qua học sinh trong lớp vào buổi chiều nhưng vẫn không thể tìm ra đáp án. Là tất cả đều do một con quỷ gây ra hay mỗi sự việc lại tương ứng với một con quỷ khác nhau?

Mà điều gì có thể gỡ bỏ hạn chế của chúng? Cái chết trong hồ và cái chết trên sân thượng có liên quan gì đến chúng không?

Thứ ba là thời hạn.

Trò chơi đã nói rõ là một tháng, nhưng Lâm Hòe thấy thực tế lại không hề đơn giản như vậy.

So với con người, y nhạy cảm hơn nhưng sức chịu đựng cũng mạnh mẽ hơn. Mặc dù thành phố Dương Thủy đã vào thu nhưng trường học vẫn cho bật điều hòa. Tại một số lớp, nhiệt độ còn để ở dưới ngưỡng thân thiện với môi trường là mười tám độ.

Ngay cả đối với Lâm Hòe, con số này cũng có chút thấp.

Thay vì cho rằng làm mát... Không bằng nói đang cố tình đông lạnh, hoặc trì hoãn một điều gì đó.

Nhưng...

"Vậy mới thú vị chứ." Lâm Hòe tựa vào lan can liếm môi, "Đang chán đời thì được chơi trò chơi, xúc động ghê."

Muốn theo đuổi kích thích thì phải kiên trì đến cùng. Lâm Hòe cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Là một người chơi, y đương nhiên sẽ không vượt quá giới hạn.

Chống vào lan can quay người lại, y tiếp tục chìm vào suy tư. Tuy nhiên, khi ánh mắt vô tình lướt qua dãy hành lang, y phát hiện cánh cửa sân thượng đáng lẽ phải đóng...

Giờ đã được mở.

Cách bố trí của tòa dạy học thứ ba từ đông sang tây như sau: Cầu thang, nhà vệ sinh, lớp E, lớp F, phòng học trống số 1, phòng học trống số 2 và cầu thang dẫn lên sân thượng. Hiện tại đang là tiết tự học của lớp F. Sau khi viết xong giáo án cho ngày mai, để không làm phiền đến học sinh, y đã một mình chạy ra lan can quan sát.

Từ trong giấy bổ nhiệm giáo viên, Lâm Hòe biết được rằng nơi đây vốn là một trường công lập đã di dời. Trường Minh Hoa tuân theo phương châm "Kế thừa truyền thống vẻ vang của thế hệ trước" nên đã giữ lại hầu hết các cơ sở vật chất cũ. Cầu thang hiển nhiên cũng nằm trong phạm vi này.

Để đảm bảo an toàn cho học sinh, nhà trường đã trang bị hàng rào trước cầu thang tầng bốn. Bên trên cánh cửa sắt chỉ dành cho một người đi qua còn có ổ khóa lớn làm bằng đồng. Bởi vì cái chết kỳ lạ của học sinh lớp C vào một tháng trước mà ổ khóa này càng được củng cố thêm.

Vậy mà bây giờ... Cửa lại đang mở.

Nói chung, trong phim kinh dị, cửa mở là có chuyện...

Nỗi sợ hãi của con người là miếng mồi ngon dành cho ma quỷ. Càng sợ, dương khí càng giảm, càng dễ thu hút chúng tới gần.

Đây cũng chính là lý do tại sao ma quỷ thường tạo ra những cảnh tượng kinh dị khi đi săn mồi.

Mà mặt khác, ma quỷ cấp cao cũng tương đương như một loại mỹ vị. Ăn chúng có thể thúc đẩy tiến hóa. Tuy nhiên, đối với nhiều trường hợp, sát khí nặng nề của chúng cũng giống như mù tạt trong Sashimi, đủ để răn đe hầu hết ma quỷ cấp thấp có mưu đồ xấu. Điều này hiển nhiên cũng áp dụng với Lâm Hòe – Một món ăn thuần khiết, không chứa chất phụ gia hay hương liệu cay nồng.



"Muốn ăn mình à? Nhưng mà khó nuốt lắm đó..." Lâm Hòe hoang mang nhìn về phía cửa.

Để nhập vai, y đã cố gắng kìm nén hơi thở ma quỷ trên người. Không có hương vị thơm ngon của linh hồn sống, không có vị cay xè của quỷ, giờ phút này trong mắt đồng loại cấp thấp, y cũng chẳng khác gì một miếng củ cải luộc nhạt nhẽo.

Mà hẳn là sẽ không đồng loại nào mạnh đến mức có thể coi y như một món ăn nhẹ đâu.

Có lẽ, một con quỷ nào đó có năng lực thấp hơn hoặc ngang hàng y, nhìn thấu lớp ngụy trang của y, bóc tách trái tim y như lột một củ hành, để rồi sau đó nhận ra...

Y là một cục mù tạt.

Lâm Hòe quyết định gặp mặt con quỷ có gu mặn này. Y mở đèn pin điện thoại, cẩn thận soi sáng rồi tiến sâu vào bên trong hành lang.

Trong mắt người khác, có lẽ đây là một sự thăm dò thận trọng, nhưng sự thật chỉ đơn giản là...

Y không muốn dọa sợ đồng loại.

Mặc dù khả năng cao chỉ là con quỷ này đói đến mức lầm tưởng một miếng củ cải luộc như y là người, song Lâm Hòe trước giờ vẫn luôn có xu hướng suy nghĩ tích cực. Y tin rằng người bạn này đã bị tâm hồn của mình quyến rũ... Không, đúng hơn là quỷ hồn.

Hành lang không có đèn nên chỉ tiến được vài bước là toàn bộ đều chìm trong bóng tối. Khi đi ngang qua lớp học, y thoáng nhìn thấy một nhóm học sinh mặc đồng phục màu trắng đang cúi đầu làm bài.

Rất yên lặng, không hổ là Đoàn viên chân chính – Lâm Hòe xúc động nghĩ.

Đoạn, y chạm vào cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng.

Trên bề mặt cũ kỹ nơi y tiếp xúc có một mảng màu đỏ tươi. Lâm Hòe lau vết rỉ sắt dính trên ngón tay rồi soi đèn về phía bóng tối.

"Thình thịch, thình thịch."

Có tiếng di chuyển. Là người, hay là chuột?

Ngay trước khi vào trong, Lâm Hòe thận trọng tiến lên hai bước, sau đó soi đèn kiểm tra ốc cố định cửa. Xong xuôi, y dùng thìa và dĩa chôm được ở căng tin cẩn thận tháo nó ra.

Theo lý thuyết, khi nhân vật chính cầm đèn pin lên tầng thì kiểu gì cánh cửa sắt – Lối thoát duy nhất trên sân thượng cũng sẽ bị khóa. Vì vậy chỉ cần tháo nó ra, việc chạy thoát sẽ trở nên dễ dàng.

Y nghĩ vậy.

Mặc dù định tùy tiện đặt cánh cửa ở hành lang, nhưng sau khi tính đến trường hợp nhỡ có học sinh nào đó vô tình đi ngang rồi bị dọa sợ, y đành từ bỏ suy nghĩ này.

Người ta đã có câu: "Ăn của vua thì phải trung thành phục vụ vua." Bởi Lâm Hòe đang là giáo viên dạy thay ở đây và là một tấm gương tốt nên y không thể làm ra loại chuyện ảnh hưởng đến học sinh như vậy được. Vì thế y quyết định giấu nó ở phòng học bên cạnh.

Y dùng hết sức nhấc cánh cửa sắt, đoạn đẩy cửa phòng học trống số hai rồi cất nó vào trong. Sau khi kiểm tra sơ qua, y tìm được một cây gậy bóng chày cũ từ đống rác phía sau cửa.

Tuy rằng không phải thánh kiếm hay vợt tennis có khả năng hủy diệt thế giới, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là không có gì trong tay. Ra khỏi phòng học, y lại tiếp tục soi đèn, từng bước tiến lại gần đỉnh vinh quang.

Đến tối là trời bắt đầu đổ mưa nhẹ, đồng thời còn truyền đến tiếng khóc rấm rứt.

Âm thanh yếu ớt hòa lẫn với tiếng mưa như thể tới từ một nơi rất xa, nhưng cũng tựa như ở khắp mọi nơi. Mặc dù có ánh sáng của đèn pin, song Lâm Hòe vẫn chỉ thấy một mảng màu tối đen.

Ngay khi chuẩn bị tay trắng rời đi, y lại bắt gặp một cái bóng xuất hiện ở lối ra trống không. Người nọ mặc bộ đồng phục học sinh đẫm máu, đang cúi đầu đứng trước ngưỡng cửa tối đen như mực.

"Ồ." Lâm Hoài nhét điện thoại vào túi áo, hai mắt nheo lại.

"Người" kia mấp máy môi, nhưng vẫn chẳng thể nghe được gì ngoài tiếng khóc chói tai đó. Cái miệng đẫm máu của cậu ta mở ra rồi hướng lên trời hét trong im lặng.

"Rời khỏi đây!" Cậu ta nói, "Rời khỏi đây mau!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play