Lạch cạch, lạch cạch.
Trong phòng tắm mờ hơi, Diệp Khả Khả tắt vòi sen, vừa lau khô tóc vừa bước ra ngoài.
"Nghê Hiểu, em tắm xong rồi, chị vào đi."
Nói xong, cô xoay tay nắm cửa ngược chiều kim đồng hồ. Đằng sau tấm lưng ẩm ướt của cô là chiếc gương phòng tắm vẫn còn đọng hơi nước.
Bên trong phản chiếu một bóng hình mờ nhạt.
"Nghê Hiểu?"
Gió lạnh tràn vào phòng tắm ấm nóng. Căn phòng nơi Nghê Hiểu vốn đang ngồi giờ đây vắng tanh.
Cô rùng mình, vừa định bước ra ngoài thì vô tình vấp phải thứ gì đó.
Nhìn xuống thì thấy một đôi giày cao gót màu đỏ. Món đồ bay tán loạn bởi cú đá của cô, cuối cùng dừng trước cửa phòng tắm.
"Quái lạ, rõ ràng mình để nó ở cửa mà."
Mặc dù nói vậy, nhưng cô vẫn không để trong lòng. Khi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ thì đã gần nửa đêm, Diệp Khả Khả quyết định ngồi vào bàn trang điểm sấy tóc.
Có lẽ do công suất lớn, ngay khi cô cắm máy sấy, nguồn điện trong phòng bắt đầu chập chờn. Đèn chùm trên đầu không ngừng nhấp nháy. Trong ánh sáng lập lòe, chiếc gương đằng sau Diệp Khả Khả phản chiếu cái bóng đang núp dưới gầm giường.
Người phụ nữ mặc váy khiêu vũ màu đỏ, đầu cúi thấp, mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt. Hai tay ả buông thõng một cách mất tự nhiên, thậm chí còn chạm vào cả đầu gối.
Máy sấy tóc trên tay cô đập mạnh vào bàn trang điểm, ngay sau đó, cả căn phòng tối sầm lại.
Trước khi cô kịp hét lên, đèn chùm lại bật sáng. Diệp Khả Khả kinh hãi quay lại, phát hiện bên giường chỉ có tấm màn treo màu đỏ dài chạm đất đang bất động.
"Là ảo giác, nhất định là ảo giác." Cô thở phào, nhưng trong lòng lại bắt đầu phàn nàn, "Chị ấy đi đâu rồi? Tại sao còn chưa về?"
Đồng hồ đã điểm mười hai giờ, Nghê Hiểu vẫn chẳng xuất hiện. Diệp Khả Khả ngồi trên giường chơi điện thoại, càng ngày càng lo lắng.
'Hay là, ra ngoài tìm vậy,' Cô dừng động tác, 'Cũng không biết chị ấy...'
Nghĩ tới đây, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa đều đặn. Diệp Khả Khả xuống giường, sau đó bước tới: "Sao giờ chị mới về..."
Khoảnh khắc cô chạm vào tay nắm cửa, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Trong không gian mịt mờ, tiếng nước nhỏ giọt trong phòng tắm vang lên rõ ràng. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống má Diệp Khả Khả, cô nhẹ giọng hỏi: "Nghê Hiểu, là chị à?"
Không có tiếng trả lời.
Cô nín thở, khóa cửa, sau đó tiến sâu vào bên trong. Khi quay người lại, cô nghe thấy tiếng bước chân lạ.
Là tiếng giày cao gót, đang phối hợp theo nhịp chân của cô, không nhanh không chậm đi phía sau.
Cô nắm chặt điện thoại, tay còn lại lén giấu con dao nhỏ vào túi quần.
Khi đến gần chân giường, cô không chút do dự ném dao về phía sau.
Dao nhỏ rẽ không khí, xuyên thẳng vào khoảng không.
Từng giọt mồ hôi chảy xuống cằm, cô nắm chặt cán dao, nhanh chóng bật đèn pin điện thoại lên.
Tia sáng rực rỡ xuyên qua không khí tù đọng chiếu thẳng vào bức tường nhạt màu cùng tấm màn đỏ như máu. Cô dùng đèn rà soát xung quanh, tay cầm dao sẵn sàng hành động. Nhưng tiếng bước chân vẫn giữ nguyên nhịp độ cũ, bám theo cô như hình với bóng.
'Không ở phía trước, không ở phía sau...' Cô nghĩ, 'Vậy thì...'
Đến đây, cô lùi lại một bước, lòng bàn chân bất chợt giẫm phải vật gì đó cứng và nhọn.
Diệp Khả Khả cúi đầu nhìn ra sau.
Dưới gót chân cô là đôi giày cao gót màu đỏ đang lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.
Lúc này, một mái tóc đen dài chợt rơi xuống cổ cô.
Theo sau là đôi bàn tay trắng mịn lạnh lẽo đang nổi những đường gân màu đỏ.
"Ngươi... có nhìn thấy giày khiêu vũ của ta không..."
Dưới ánh đèn điện thoại, Diệp Khả Khả nhìn thấy cái bóng của mình và của "ả" trên bức tường đằng xa.
Đây đáng lẽ phải là một cảnh tượng kỳ quái và bi thảm biết bao. Người phụ nữ bám trên trần nhà, mái tóc đen xõa xuống như thác nước quấn chặt lấy con mồi.
Đôi bàn tay mảnh khảnh tái nhợt, sẽ đẹp mắt vô cùng nếu chúng được sử dụng để biểu diễn trên sân khấu.
Chỉ là từ phần eo trở xuống của người phụ nữ... không có chân. Cứ như thể... bị một chiếc xe tải cán qua vậy.
"Thấy rồi." Ả nhẹ giọng nói: "Nhưng mà... Ta vẫn chưa tìm được nó..."
Mái tóc đen dần siết chặt, Diệp Khả Khả gần như ngạt thở, khó có thể cầm vững điện thoại.
"Chân của ta..." Ả nói.
Giây tiếp theo, ngoài cửa vang lên âm thanh lớn!
"Sầm" một tiếng, toàn bộ ổ khóa nổ tung dưới sự va chạm, một bóng người mặc đồ đen xông vào.
Quỷ váy đỏ nheo mắt nhìn hắn.
Người đàn ông với mái tóc đen bù xù cầm cờ lê đứng đó ngoáy tai, sau khi nhìn thấy một người một quỷ trong phòng liền cúi thấp thân mình.
Mái tóc dài trói Diệp Khả Khả dần nới lỏng, tựa như một cơn bão hoa lê bắn thẳng về phía cửa!
Tóc như hàng vạn lưỡi kiếm ập tới, chàng trai cầm cờ lê đứng tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng.
Dáng vẻ của hắn lúc này trông vô cùng đáng tin cậy. Cứ như chỉ cần đi theo hắn, bất cứ vùng đất nào cũng có thể đặt chân tới.
Diệp Khả Khả thoát chết, ngồi dưới đất thở hổn hển. Cô che cổ họng, hét lên với thanh âm khàn khàn: "Đừng giúp tôi! Ả là quỷ đó — Mau chạy đi –!"
Trước khi mái tóc kịp phóng tới, người đàn ông gãi đầu, bày ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó xua tay nói: "Xin lỗi, lỡ đi nhầm, phòng tôi ở phía bên kia — Hai người chơi vui nhé –"
Nói xong câu đó, hắn đóng cửa lại với tốc độ cực nhanh.
"Đùng đùng đùng!!"
Mái tóc dài hung hăng đập vào cửa gỗ, tạo ra âm thanh như muốn phá hủy hết thảy!
Chứng kiến mọi chuyện, Diệp Khả Khả đang từ thiên đường lập tức rơi xuống địa ngục.
"Này! Tôi bảo anh chạy, là anh chạy thật à!" Diệp Khả Khả hét lên.
Nói xong câu này, Diệp Khả Khả đổ người xuống, tuyệt vọng nhìn con quỷ váy đỏ đang vừa nhét tóc qua cửa vừa quay đầu quan sát mình.
Con người thường có xu hướng hồi tưởng lại quá khứ trước khi chết. Diệp Khả Khả nhắm hai mắt.
Ngay sau đó, vẻ mặt của quỷ nữ cứng đờ.
Một ngọn lửa màu xanh đậm từ bên ngoài dọc theo mái tóc lan thẳng đến đỉnh đầu của quỷ nữ.