Tối mười giờ  ngày chủ nhật, Bạc Minh Yên theo thói quen khóa trái của, tắm rửa xong mới rồi khỏi phòng tắm, như thường lệ, cô tranh thủ thời gian giặt quần áo để cho cá ăn, rồi thêm thức ăn cho mèo, thay nước mới cho mèo, cuối cùng mới đi ngủ.

Cô không đóng cửa phòng ngủ.

Con mèo đen nhỏ mà có tên giống cô lại đặc biệt bám víu, mấy đêm gần đây, mỗi khi Bạc Minh Yên khóa cửa phòng ngủ, nó sẽ kêu "meo meo" rồi lại "meo meo" trong phòng khách khi không vào được.

Nó kêu rất to, nghe tiếng kêu như đang khóc vậy, cảm thấy vô cùng tủi thân.

Đúng là người kiểu gì thì nuôi loại thú cưng kiểu đó.

Bạc Minh Yên không còn cách nào khác chỉ có thể mở hờ cửa phòng ngủ.

Ngủ không bao lâu, mèo chen qua khe cửa, rồi thoải mái nhảy lên giường Bạc Minh Yên, sau đó bước lên mép giường đi vòng đến đầu giường, ngửi tóc Bạc Minh Yên, cuối cùng tìm một tư thế thoải mái nằm xuống bên cạnh Bạc Minh Yên.

Có lẽ ban ngày cô đi chợ bán đồ trang sức ở thành phố Nam Tuyền quá mệt mỏi nên một lúc sau Bạc Minh Yên đã ngủ mất.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, đôi tai mèo ở một bên mặt cô lại cử động, cọ vào mặt cô làm cho cô cảm giác hơi ngứa ngáy khiến Bạc Minh Yên cau mày. Sau đó con mèo đứng dậy khỏi giường, duỗi người, lại nhanh nhẹn nhảy ra khỏi giường, vừa chạy vừa kêu meo meo.

Ý thức của Bạc Minh Yên đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình rồi đứng dậy, xỏ dép vào rồi theo con mèo kia vào phòng khách.

Ngoài cửa có chút tiếng động nhỏ, có người dùng chìa khóa gõ vào lỗ khóa, nhưng có vẻ như không thể mở được.

Tim Bạc Minh Yên đập thình thịch, cô vô thức nín thở, rồi dừng lại, liếc nhìn tủ giày bên cạnh, trên đó có treo một cây mang giày.

Lúc này chuông cửa nhà đột nhiên vang lên, Bạc Minh Yên cầm lấy cây mang giày giấu sau lưng. Cô bước nhẹ đến cửa, nín thở mở tấm che mắt mèo nhìn ra ngoài.

Đèn trong hành lang vẫn sáng, còn Mạnh Hủ Nhiên đứng bên ngoài, nhấn chuông lần nữa.

Bạc Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, cô lại chợt nhớ tới Mạnh Hủ Nhiên nói đêm nay cô sẽ về.

Nhưng cô lại quên để cửa cho Mạnh Hủ Nhiên mất.

Sau khi mở cửa, Mạnh Hủ Nhiên đẩy vali vào trong, xin lỗi nói: "Tôi không biết tại sao chìa khóa lại không mở được cửa, chắc phải đổi rồi."

"Chìa khóa không có vấn đề gì," Bạc Minh Yên ngượng ngùng nói: "Do tôi đã khóa trái cửa."

"..."

Mạnh Hủ Nhiên ngừng thay giày, ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy cây mang giày trong tay Bạc Minh Yên: "Cô cầm cái này làm gì vậy?"

Dùng để đánh người.

Bạc Minh Yên co quắp ngón tay, tùy ý nghĩ bừa cái gì đó trả lời: "Tôi vô tình chạm vào, làm rơi nó thôi."

Mạnh Hủ Nhiên nhướng mi, Bạc Minh Yên thì cụp mắt xuống.

Ánh mắt họ chạm nhau rồi lập tức rời.

Bạc Minh Yên là người rời mắt trước.

Mạnh Hủ Nhiên im lặng nhìn cô treo cây mang giày về vị trí ban đầu, rồi lại cong môi dưới, phát ra một âm thanh trầm thấp từ trong đáy họng.

Âm thanh này lọt vào tai cô, lại như cào tim cô, có chút ngứa ngáy kèm đau khổ, nghe khó chịu đến kỳ lạ, Bạc Minh Yên mấp máy môi, trong chốc lát cô muốn giải thích chuyện này, đó là thói quen của cô, không khóa cửa sẽ không thấy an toàn.

Nhưng nguyên nhân hình thành thói quen này  thì rất khó giải thích. Hơn nữa, cô thực sự không để tâm chuyện hôm nay Mạnh Hủ Nhiên sẽ trở lại.

Cho dù có để tâm thì cô vẫn sẽ khóa cửa lại thôi.

Nên dù nói thêm cũng vô ích.

"Rất xin lỗi." Bạc Minh Yên cũng giống như bao lần trước, lạnh lùng nói xin lỗi rồi xoay người đi về phòng.

"Xin lỗi cái gì chứ? Cô làm đúng mà. Con gái ở nhà một mình phải khóa cửa," Mạnh Hủ Nhiên nhàn nhã nói thêm, "Tuy nhiên, ban đầu tôi sợ làm phiền cô, nhưng cuối cùng tôi cũng thế."

Bạc Minh Yên dừng lại một chút.

Trước mặt cô là căn phòng khách mờ mịt, chỉ có tiền sảnh phía sau là sáng đèn, có một dải ánh sáng màu xám từ đó trải dài ra.

Mạnh Hủ Nhiên đứng ở nơi sáng nhất, trên mặt cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, nhưng giữa hai lông mày lại không giấu được vẻ mệt mỏi, có thể thấy được khi Bạc Minh Yên quay người nhìn sang, vẻ mệt mỏi đều được ẩn giấu dưới ánh mắt cười thật ôn hòa của cô ấy.

Khóe môi cô ấy nhếch lên, rồi nhẹ nhàng mỉm cười với Bạc Minh Yên.

Một chút đáng yêu

Máy bơm oxy trong bể cá khi chạy phát ra những tiếng vo ve nhẹ nhàng, những chuỗi bong bóng cũng từng đợt mà sủi bọt.

Giống nội tâm của Bạc Minh Nham vốn đã đọng nước nhiều năm nay, bây giờ mới có tình trạng như vậy.

Bạc Minh Yên liếm đôi môi khô khốc, không nói nên lời.

Cách đây rất lâu, cô cũng luôn khóa cửa, và cũng rất nhiều lần cô vô tình nhốt người bạn cùng phòng mà cô ở chung mấy lúc đó rồi. Có người không mở được cửa giận dữ gọi cô, có người không kìm được tức giận nói thẳng rằng cô nên sống một mình đi nếu mà không quan tâm đến người khác, có người không nói một lời mà bày tỏ bằng sắc mặt, còn có người thì mắng mỏ nhiều cách kỳ lạ, thậm chí có người còn nhốt cô ra khỏi nhà một đêm để trả thù...

Nhiều đến không kể hết được.

Bạc Minh Yên từ lâu đã từ quá trình học ôn hòa xử lý giảm bớt phiền toái mà ngộ ra một chân lý, cách sống của mỗi người là khác nhau, cô không có tư cách hay lý do để cầu xin người khác hiểu và bỏ qua cho mình.

Vì vậy, lúc này khi có người không cần cô giải thích đã hiểu cô, làm cô không biết phải làm sao.

Nhưng mà đúng lúc này, chỗ cửa đã không còn yên tĩnh như trước nữa, thậm chí còn có chút ồn ào.

Sau khi kiểm tra vali của Mạnh Hủ Nhiên, con mèo đến gần chân Mạnh Hủ Nhiên ngửi ngửi vài cái, một lúc sau nó không ngừng "meo meo" "meo meo" như đang chửi bới nói: "Mấy ngày nay người đi đâu vậy?" Có phải đi gặp mèo khác rồi không?"

"Được rồi, tổ tông, đừng cằn nhằn nữa, tôi đi kiếm tiền mua cá khô cho ai đây, tôi không có làm gì với mấy con mèo con khác ở bên ngoài." Mạnh Hủ Nhiên nhịn không được nữa, quỳ xuống xoa đầu con mèo, "Tiểu Mãn bảo bối, dạo này có khỏe không? Có nhớ tôi không?"

Dù biết cô ấy đang nói chuyện với mèo, nhưng Bạc Minh Yên vẫn cảm thấy hoảng loạn chốc lát, tim đập thình thịch không thể kiểm soát, cô cúi đầu để rời mắt khỏi người và con mèo kia, vô thức dụi tai rồi hướng ngón chân về phòng khách đi vòng một lần.

Mạnh Hủ Nhiên dùng chút dư quang nhìn thấy mấy động tác nhỏ này của Bạc Minh Yên, nụ cười trên môi càng đậm.

"Đã mập lên phải không? Chậc, cuộc sống ổn định quá ha," Mạnh Hủ Nhiên bế con mèo lên, đi đến trước mặt Bạc Minh Yên nói với cô: "Cảm ơn cô đã giúp tôi cho mèo và cá ăn."

Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn làm Bạc Minh Yên không chịu được, cô sững người trong giây lát rồi hất mái tóc đang buông xõa: "Không có gì, chỉ tốn chút công sức thôi mà."

Nói xong, cô xoay người đi về phía phòng khách, đột nhiên kéo dài khoảng cách hai người.

"Chị." Mạnh Hủ Nhiên ngăn cô lại, "Em có thể làm thêm một chút được không?"

Kể từ ngày tình cờ gặp nhau ở quán bar, Mạnh Hủ Nhiên cũng chưa từng gọi cô là Chị, Bạc Minh Yên quay người liếc nhìn Mạnh Hủ Nhiên: "?"

Mạnh Hủ Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đặt con mèo xuống, sau đó ngẩng đầu lên, tuy cao nhưng cô ấy lại gầy, khi ngồi xổm xuống trông cô ấy lại gầy rồi còn thêm chút đơn bạc.

"Tôi... còn chưa ăn cơm." Mạnh Hủ Nhiên lấy tay phải che bụng, lắc lắc tay trái đeo đồng hồ, nhướng mày rồi nở nụ cười ngây thơ có chút đắc ý, "Bây giờ đã qua 0 giờ rồi... Hôm nay tôi không phiền cô cho mèo cá ăn nữa, cô cho tôi ăn được không?"

"..."



Nếu không có tiếng "chị" kia và vẻ ngoài yếu ớt đó của cô ấy, Bạc Minh Yên có lẽ đã không quan tâm đến Mạnh Hủ Nhiên.

Bạc Minh Yên thấy người này không hổ là sếp, luôn chỉ huy mọi người xung quanh không hề đắn đo.

Bởi vì phải đi công tác nên mọi thứ trong tủ lạnh cơ bản đều trống rỗng, chỉ còn lại hai quả cà chua và hai quả trứng, trong tủ còn có một gói mì khô.

Bạc Minh Yên lấy nguyên liệu ra, đặt trứng lên bồn rửa, sau đó mở vòi mỏ vịt ra để rửa sạch cà chua, cho nước vào nồi đun sôi.

"Cô có muốn ăn mì om với cà chua và trứng không?" Cô nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng, không quay lại hỏi.

Không đợi được câu trả lời nên Bạc Minh Yên quay người lại nhìn.

Mạnh Hủ Nhiên mới vào được nửa đường, đã dùng tay giữ cửa lại, một chân giữ bên trong, chân còn lại đung đưa bên ngoài ngăn con mèo cũng đang muốn vào bếp tham gia cuộc vui.

Nhân lúc con mèo không để ý, Mạnh Hủ Nhiên nhanh chóng đi vào, ngả người ra sau đóng cửa lại, ngước mắt lên lộ ra khóe mắt hơi cong: "A, ăn chứ, cô làm gì tôi cũng ăn." ."

Bạc Minh Yên cho rằng cô hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi khi nảy, nên cố ý nói: "Cô có muốn làm món rau mùi lạnh với nấm xào ớt xanh không?"

"A?" Sắc mặt Mạnh Hủ Nhiên cứng đờ trong giây lát, cô nhìn thấy cà chua và trứng trên quầy, cười ranh mãnh: "Cô làm thì tôi sẽ ăn."

Bạc Minh Yên cười hắc hắc, dùng đũa đập vỡ trứng: "Lần sau nhất định làm."

Trong giọng nói của cô có kèm theo nụ cười đầy hàm ý.

Mạnh Hủ Nhiên mím môi, hơi cúi đầu, kìm nén nụ cười gần như không thể khống chế cùng cảm xúc trong mắt, sau đó cử động ngón tay, chạm vào tạp dề treo trên cửa sau lưng.

Mở tạp dề ra, Mạnh Hủ Nhiên đi tới trước mặt Bạc Minh Yên nói: "Mặc tạp dề vào."

  "Ồ, được."

Bạc Minh Yên lúc này đang dùng dao cắt cà chua, tay cô dính đầy nước cà, lúc này cô xòe tay ra nhìn nhìn, đang định đi rửa tay.

Mạnh Hủ Nhiên nói: "Tôi giúp cô."

Vừa nói xong, Mạnh Hủ Nhiên khoác chiếc tạp dề in hình mèo con lên đầu Bạc Minh Yên, tự nhiên vén mái tóc đang xõa của cô lên, sau đó dùng đầu ngón tay chạm vào dây buộc điều chỉnh kích cỡ.

"Cô có muốn buộc tóc lại không?" Mạnh Hủ Nhiên vừa hỏi vừa giúp cô buộc lại dây thắt sau cổ.

Cùng sợi dây thắt và tóc rất ngắn kia, Mạnh Hủ Nhiên gần như áp sát vào tai sau của Bạc Minh Yên.

Hơi thở ấm áp giữa lúc mở ra và khép lại của môi với răng dường như rải rác trên tai cùng một bên cổ của cô, làn da cô đỏ thẫm rùng mình bò từ cổ đến chóp tai Bạc Minh Yên.

Cả người Bạc Minh Yên căng lên, hai tay liên tục co lại, từ trong cổ họng phát ra một thanh âm: "Ừ."

Ngay khi Bạc Minh Yên muốn tránh ra một chút, Mạnh Hủ Nhiên đã đi trước một bước.

Tóc cô bị vén lên, Mạnh Hủ Nhiên đang giúp cô buộc lại: "Đau thì nói cho tôi biết."

Bạc Minh Yên không nói gì.

Tóc cô được buộc vô cùng nhẹ nhàng cùng nhanh chóng, Mạnh Hủ Nhiên đưa tay xuống, cầm lấy hai chiếc dây ở eo Bạc Minh Yên.

Lần này tay chân không hề tiếp xúc với nhau.

Mạnh Hủ Nhiên khéo léo thắt nơ con bướm trên tay, nếp nhăn ở khóe mắt nâng lên, đường nét căng thẳng trên vai Bạc Minh Yên từ từ thả lỏng xuống.

"Được rồi." Mạnh Hủ Nhiên hỏi: "Có cần giúp gì không?"

"Ngày mai cô không đi công tác sao? Đi chuẩn bị đồ đi. Khi nào cậu chuẩn bị xong tôi sẽ gọi cho cô." Bạc Minh Yên tiếp tục cắt chỗ cà chua còn lại nói.

"Không sao đâu." Mạnh Hủ Nhiên lui về phía cửa, nắm lấy tay nắm.

Một chiếc xe điện không rõ của công ty nào bỗng  chạy đến phát ra tiếng bíp hai lần.

Mạnh Hủ Nhiên quay người lại nhìn.

Bầu trời ngoài cửa sổ tối tăm, màn đêm tĩnh mịch, hơi nóng trong phòng thì lượn lờ dày đặc, sưởi ấm đôi mắt Mạnh Hủ Nhiên, làm mờ đi ranh giới mà cô ấy đã vẽ ra trong lòng.

"Bạc Minh Yên, cô đã bao giờ nấu ăn thế này cho người khác chưa?"

​...........

Cây mang giày

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play