Mấy ngày nay, Bạc Minh Yên chỉ cần làm những việc nhỏ, không cần phải làm người nấu cơm, cho nên tâm tình cũng không tồi.
Công ty có hệ thống nghỉ lễ theo tuần lẻ, lại trùng ngày lễ tình nhân Trung Quốc (thất tịch) lại là thứ bảy nên cô vẫn phải đi làm.
Sếp không có ở công ty nên không khí trong văn phòng rất thoải mái.
Mạnh Hủ Nhiên rất quan tâm đến dự án này, ngày thường cũng có thể thường xuyên nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên với vẻ mặt nghiêm túc đi dạo quanh khu văn phòng của nhóm thời trang cao cấp (haute couture), như thể là đang đi tuần tra.
Cảm giác đó, theo cách nói của Hồ Tinh Tinh, thì gọi là "tủ lạnh di động, khi tiểu Mạnh tổng đến thăm thì công ty có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, thậm chí không bật điều hòa, người ta cũng cảm thấy lạnh".
"Hình dung như vậy còn chưa đủ chính xác." Lưu Dương nói: "Giống như hồi tôi học tiểu học, khi ngồi viết bài kiểm tra mà có giáo viên chắp tay ra sau lưng đi kiểm tra, khi giáo viên dừng lại ngay bàn của tôi ha, thì tim tôi sẽ lộp bộp. Hỏng rồi, có phải lại làm sai chuyện gì nữa không."
Ava cảm thấy thích thú với cách hình dung này hơn: "Nhìn thì chắc là thành tích học của anh không tốt, bình thường giáo viên rất thích nhìn bài thi của học sinh kém."
"Đánh rắm." Lưu Dương phản bác: "Đây là giáo viên thích quan tâm học sinh của mình."
Hồ Tinh Tinh đến gần Bạc Minh Yên và mỉm cười thì thầm: "Khó trách tiểu Mạnh tổng luôn đến nhìn cô Bạc của chúng ta."
"Cách tiểu Mạnh tổng đối với cô Bạc chúng ta, giống như..." Lưu Dương cau mày suy nghĩ một lúc rồi đưa tay lên trời, sau đó vỗ nhẹ vào đùi nói: "Giống hệt như chủ nhiệm đang kiêu ngạo về học sinh giỏi."
"Có kỳ lạ như cậu nói không." Chu Văn Lâm, nhà thiết kế lớn tuổi nhất và điềm tĩnh nhất trong nhóm thời trang cao cấp cũng tham gia cuộc trò chuyện này. "Minh Yên khi làm việc như một người khác vậy."
Hồ Tĩnh Tinh thấp giọng biện hộ: "Chị Minh Yên vậy là nghiêm túc đấy."
Là chủ đề của cuộc thảo luận, Bạc Minh Yên nở nụ cười dịu dàng, chỉ im lặng lắng nghe mà không nói gì, nhưng đầu óc cô thoáng chốc lại lang thang.
Mạnh Hủ Nhiên mỗi lần đến chỗ của cô đều nhìn lâu hơn một chút, còn cô lại là người cực kỳ nghiêm túc, chỉ tập trung vào công việc của mình.
Có lần, Mạnh Hủ Nhiên trực tiếp đưa tay lấy đồ trang trí mà cô sưu tầm được, cô ấy chưa kịp nói gì thì đã bị Bạc Minh Yên cầm bút đánh bay tay cô ấy ra.
Lúc đó một tiếng "bụp" vang lên, giống như tiếng băng nứt vậy, là vết nứt bắt đầu từ bàn của Bạc Minh Yên rồi tiếp tục truyền sang phòng bên cạnh.
Bầu không khí dường như đông cứng lại.
Theo lời giải thích sau này của đồng chí Hồ Tinh Tinh, khoảnh khắc Bạc Minh Yên ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Mạnh Hủ Nhiên, cô ấy dường như nhìn thấy được tia lửa điện của hai người.
Bạc Minh Yên cảm thấy cô bé này đã xem anime quá 180 phút
Sau này không biết là từ ai mà ra, "Đồng nghiệp mới vô tình đụng phải cô Sếp xinh đẹp, cô Sếp nhân cơ hội tấn công cô. Mỹ nhân dữ tợn, mỹ nữ dũng mãnh, hai người bí mật trải qua những ngày cuối năm với nhau." Bạc Minh Yên đắc tội Mạnh Hủ Nhiên, còn Mạnh Hủ Nhiên và khí chất của cô ấy thì không hợp với câu chuyện đang được lan truyền này.
Bỗng điện thoại trên bàn rung lên hai lần, Bạc Minh Yên mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, rồi liếc nhìn màn hình, sau đó bấm vào tin nhắn chưa đọc.
【khó chăm:[hình ảnh]】
Đây là hình ảnh hộp cơm trưa có hai loại rau, một thịt và một canh, nhìn khá ngon mắt.
Bạc Minh Yên liếc nhìn đồng hồ ở góc trên bên trái, lúc đó là 12:50, cô gõ hai chữ:【mới ăn à? 】
【khó chăm: đúng vậy. 】
【khó chăm: không ngon. 】
Rõ ràng là cách màn hình, hai chữ kia cũng vô cùng đơn giản, nhưng trong đầu Bạc Minh Yên đã tự hình dung ra hình ảnh Mạnh Hủ Nhiên không thích đồ ăn khó ăn, đôi lông mày của cô ấy chắc chắn hơi nhíu lại, còn đôi môi đỏ mọng sẽ mím lại cùng với đó là đôi má sẽ phồng lên.
Còn trong đôi mắt nâu ấm áp ấy chắc hẳn sẽ có một lớp băng mỏng, rồi làm lạnh món ăn trước mặt.
Nếu đôi mắt có khả năng thật thì chắc hơn nữa đồ ăn sẽ trở thành đá vụn mất.
Khi Bạc Minh Yên lấy lại tinh thần, còn đang suy nghĩ xem phải an ủi cô gái nào đó thế nào thì điện thoại lại vang lên.
Là dãy số lạ.
Xung quanh cô thì đang xoay quanh chủ đề đêm thất tịch mà nói, cuộc trò chuyện vô cùng sôi nổi, Ava cùng Lưu Dương đang dùng âm lượng battle nhau, Bạc Minh Yên lấy điện thoại di động của mình rồi chậm rãi đi đến hành lang bên ngoài văn phòng, tự hỏi đó là số của ai, có thể là ai?
Đối phương rất kiên nhẫn, sau thời gian tự nhiên trôi điện thoại tự cúp máy, sau đó sẽ gọi lại ngay.
Bạc Minh Yên lúc này trả lời điện thoại.
Không ai phát ra âm thanh, nhưng vẫn có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ ở đầu bên kia, giống như ngón tay gõ vào thứ gì đó.
Bạc Minh Yên lên tiếng trước: "Xin chào?"
"Cô đang làm gì vậy?" Một giọng điệu rất đặc biệt từ bên kia vang lên.
Bạc Minh Yên lập tức nhận ra giọng nói của Mạnh Hủ Nhiên, cô muốn trả lời nhưng vẫn thành thật nói: "Tôi đang gọi điện thoại với cô nè."
"......"
Trả lời như vậy không phải rất vô nghĩa sao! Mạnh Hủ Nhiên nghẹn họng nở nụ cười châm biếm, nhưng giọng của Bạc Minh Yên cô vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, nên cô ấy nhẫn nhịn, nuốt hết mấy lời muốn mắng vào trong, ngón tay đang cứng nhắc gõ cũng giảm tần suất lại: "Cuộc gọi khi nãy làm sao? Sao lâu như vậy cô cũng không trả lời?"
Giọng thật là giống như oán giận hờn trách.
Điện thoại cũng đã nhận rồi còn giận hờn nữa, đúng là tiểu công chúa khó hầu hạ, nhưng nghĩ lại dù sao người nào đó cũng trễ lắm mới ăn được bữa sáng, mà đồ ăn còn không ngon nên chuyện tâm tình không tốt cũng hiểu được.
Bạc Minh Yên tốt lòng giải thích:"Nhìn thấy dãy số lại, còn đang nghĩ xem là ai gọi đến."
Cô vẫn nói úp mở, cố ý không nói rõ nguyên nhân thật không nhận điện thoại.
Người đầu dây kia im lặng hồi lâu, sau đó mới từ đáy họng phát ra một thanh âm trầm thấp chán nản, nửa cười nhưng không cười.
Bạc Minh Yên xoa xoa lỗ tai rồi quay lại vấn đề chính: "Cô gọi cho tôi, có chuyện gì sao?"
Họ chưa bao giờ trao đổi số điện thoại cá nhân, Mạnh Hủ Nhiên lại biết số điện thoại di động của cô nên cuộc gọi này chỉ có thể là vì công việc.
"Ừm...~" Mạnh Hủ Nhiên kéo dài ngữ điệu rồi nói: "Sáng thứ hai cô đừng vội đến công ty, chờ tôi nữa, rồi cùng đi xử lý chút công việc ở Thân thị."
Tuy hai người ở chung với nhau, nhưng lại chưa từng đi ra ngoài cùng nhau, có đôi khi Bạc Minh Yên đã đi mất rồi thì Mạnh Hủ Nhiên mới dậy.
Bạc Minh Yên nhíu nhíu mày hỏi: "Đi làm cái gì? Đi bao lâu?"
"Không có gì ngoài ý muốn thì đi trong ngày là có thể về." Mạnh Hủ Nhiên nói: "Nữ chính thứ hai trong đã đổi thành Cố Duyệt Vi, nhân vật được điều chỉnh lại, trang phục cũng thay đổi. Nhà tạo mẫu và biên kịch của "Ám sát" đều ở Thân thị, vừa vặn thứ hai Cố Duyệt Vi cũng đến Thân thị chụp tạp chí, chúng ta sẽ đến đo số cho Cố Duyệt Vi rồi gặp hai vị nhà tạo mẫu để xem sửa lại bản vẽ của cô như thế nào."
chính là dự án phim công ty đang hợp tác, còn Bạc Minh Yên là người phụ trách trang phục cho nữ diễn viên chính thứ hai.
Bạc Minh Yên: "Vậy được."
Tuy rằng là ban ngày, nhưng hôm nay cũng không phải ngày lành, trời mưa, hành lang tối tăm, cửa sổ vuông vức dựng lên một góc, mưa đập vào bệ cửa, phát ra tiếng xào xạc.
Trả lời xong, Mạnh Hủ Nhiên vẫn im lặng, nhưng cũng không cúp điện thoại.
Không đeo tai nghe, một tay lại mỏi nhừ, Bạc Minh Yên đổi tay cầm điện thoại, cô chợt nhớ ra, nói: "Cô——"
Cùng lúc đó, Mạnh Hủ Nhiên vốn đang đợi Bạc Minh Yên lên tiếng trước đã không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng.
Bạc Minh Yên mím môi: "Cô nói trước đi."
"Được, tôi nói trước." Mạnh Hủ Nhiên hắng giọng, dùng giọng nói công việc cảnh cáo: "Chuẩn bị sẵn thông tin, đừng quên bất kỳ cái gì. Ngoài ra, tôi không chắc Cố Duyệt Vi và Trần lão sư có thể dành thời gian đủ cho chúng ta hay không. Tránh trường hợp lại phải ở Thân thị thêm một ngày, thì cô nên mang theo quần áo để thay."