Tiền Kim Ngọc lãng phí một cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy, ông không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay là tức giận.
Lúc này ba của Hạ Châu Kiến, đã đi trước một bước chào hỏi Tiền Đại Giang.
“Người anh em cũ, không ngờ lại gặp được ông ở đây, ông đây là?”
Tiền Đại Giang gượng gạo nở một nụ cười.
“Lão lãnh đạo, ông xem chuyện này náo loạn hết cả lên rồi, hôm nay là ngày đại hỷ của con gái tôi, Kim Ngọc.”
Quả nhiên, trên mặt lão Hạ hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Cái này…”
“Là do em trai tôi nhầm lẫn, người muốn xem mắt với đồng chí Hạ là con gái út nhà tôi, Kim Hoa.”
Tiền Đại Hà vừa nói vừa kéo Tiền Kim Hoa đến trước mặt hai cha con.
Tiền Kim Ngọc thấy mặt Tiền Kim Hoa đã đỏ bừng, mà ánh mắt Hạ Châu Kiến vẫn nhìn về phía mình.
Sắc mặt cô nàng lập tức sa sầm.
Thạch Đường cũng nhìn thấy ánh mắt của Hạ Châu Kiến, đưa tay nắm lấy tay vợ, tiến lên một bước đứng trước Tiền Kim Ngọc.
Lúc này, Mã Đắc Bỉ với tư cách là bạn thân từ nhỏ của Thạch Đường, tự nhiên cũng phải đến.
Bên cạnh anh ta còn có Trương Bích Liên và mẹ của Trương Bích Liên.
Mẹ Thạch Đường vừa nhìn thấy mẹ Trương Bích Liên, trên mặt liền lộ ra vẻ mặt khó nói nên lời.
Quay lại bên trong tiệc
Bên ngoài phòng riêng chỉ còn lại hai cha con nhà họ Hạ.
Bác cả, bác hai nhà họ Tiền và Tiền Kim Hoa cùng Tiền Đại Giang.
Rồi đến Trương Bích Liên và mẹ cô ta.
Mã Đắc Bỉ mặc áo thủy thủ, vuốt mái tóc bổ luống về phía sau, ghé sát vào tai Thạch Đường nhỏ giọng hỏi:
“Anh Đường, đây là tình huống gì vậy?”
Thạch Đường lắc đầu, nắm tay Tiền Kim Ngọc đi vào phòng.
Tiền Kim Ngọc kéo anh lại, đứng ở cửa phòng nhìn ra ngoài.
Nếu không nghe được tiếng lòng của Tiền Kim Ngọc, Thạch Đường còn tưởng sức hút của mình giảm sút.
Thì ra vợ mình là muốn xem anh chàng Hạ Châu Kiến kia.
[Chờ lát nữa vào trong, rõ ràng là có trò hay để xem]
“Mẹ, đây chính là anh Hạ đoàn trưởng mà con kể với mẹ đó, con với anh ấy…”
Trương Bích Liên nói được một nửa, liền e lệ.
Mẹ cô ta vừa nhìn thấy Hạ Châu Kiến, hai mắt liền sáng rực.
“Ôi chao, cậu thanh niên này tướng tá sáng sủa quá đi!”
Tiền Kim Hoa vừa nhìn thấy tình hình này liền sốt ruột, đây chính là đối tượng mà cô ta vừa nhìn đã phải lòng, người phụ nữ này là ai vậy?
Mẹ Tiền Kim Hoa sợ mất con rể là quân nhân, vội vàng lên tiếng:
“Đây là thế nào, không phải con gái tôi Kim Hoa xem mắt với đồng chí Tiểu Hạ sao?
Nữ đồng chí này là ai?”
Mẹ Trương Bích Liên vừa nghe, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Ấy, cô đừng có ăn nói lung tung, Bích Liên nhà tôi và đồng chí Hạ rất có duyên phận đấy nhé!”
Hạ Châu Kiến nhìn Tiền Kim Ngọc, mở miệng nói.
“Ban đầu người xem mắt với tôi là đồng chí Tiền này.”
Tiền Kim Ngọc: …Phì, mình chỉ là khán giả thôi.
Người này sao còn giẫm đạp người khác vậy!
Bông hoa đỏ lớn trên người Thạch Đường được thay bằng bông hoa đỏ nhỏ, trên người Tiền Kim Ngọc cũng cài bông hoa đỏ nhỏ.
Hai người đứng cạnh nhau, ai cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng nói đâu xa, mẹ Trương Bích Liên hôm nay đến là để làm hòa với nhà họ Thạch.
“Bích Liên biết, hôm đó cậu xem mắt, Bích Liên nhà tôi cũng xem mắt với Thạch Đường.
Đây không phải là duyên phận an bài để hai người không gặp được nhau sao, bọn họ đã kết hôn rồi, cậu và Bích Liên nhà tôi kết hôn chẳng phải là vừa vặn sao!”
Bác cả nhà họ Tiền vừa nghe đã thấy không vui.
“Cô nói thế không đúng rồi, nó và cháu gái tôi không thành là do không có duyên phận.
Nhưng bây giờ nó là muốn xem mắt với con bé Kim Hoa nhà tôi.
Tôi thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, đồng chí Hạ, đây là Kim Hoa nhà tôi.
Hai chị em Kim Hoa và Kim Ngọc, tình cảm rất tốt, thân thiết như mặc chung một chiếc váy!
Tôi thấy hai người cứ xem mắt luôn đi, vừa vặn gặp ngày vui của bọn họ, chúng ta song hỷ lâm môn.”
Bà ta vừa nói như vậy, mẹ Trương Bích Liên liền không vui.
“Ơ, sao lại gọi là song hỷ lâm môn, Bích Liên nhà tôi quen biết đồng chí Hạ trước đấy nhé!”
Tiền Kim Ngọc rất hứng thú xem.