Cố Vân Đường mơ màng thức giấc
Cố Vân Đường biết chính mình sinh ra để yêu điên cuồng rồi chết như một trò đùa.
Sống lại nhớ tưởng rất tốt .
Mọi thứ có thể làm lại .
Nhưng tất thảy thật thảm hại
Luân hồi …hết lần này đến lần khác rồi lại luân hồi lần nữa…
Mang theo kí ức …để làm gì ?
Biết hết mọi thứ nhưng lại không thể thay đổi được .
Biết không thể làm mà phải làm .
Không yêu nhưng phải yêu .
Không thể cướp nhưng lại cướp.
Không thể chạy trốn
Không thể phá bỏ tình tiết
Chịu giày vò luân hồi vô tận…
Cậu sắp không xong rồi.
Cứ quên đi không được sao ?
Khi nào thì cậu có thể giải thoát ?
Bóng tối bao lấy Cố Vân Đường đương muốn kéo cậu vào hắc ấm vô tận .
Cậu điên mất …làm ơn
Ai cũng được mau kéo cậu ra đi !