Nhóc con chúc hắn ngủ ngon kìa! 

Trái tim Đường Hi mềm nhũn đến mức muốn tan chảy, hắn mặt mày hớn hở nói: “Ngủ ngon.” 

Cơ thể hắn trong suốt hư ảo, tụ tập linh khí ở đầu ngón tay, dù không thể tiếp xúc quá nhiều với vật thể nhưng hắn vẫn như cũ đắp chăn cho tiểu bảo bảo trên giường. 

Sau đó hắn mới nhớ tới một sự kiện, khi các tu sĩ may mắn sống sót trên chiến trường trong tương lai phục dựng lại cuộc chiến, nhân tiện tiên đoán được một số đoạn ngắn trong nhân sinh của Diệp Thanh. Có lẽ là do Thiên Đạo vô tình, khiến cho cuộc đời của đứa trẻ này tràn ngập tai ương, có cái đe dọa tính mạng, có cả kiếp nạn tình duyên. Tóm lại, mạng sống của nhóc như ngàn cân treo sợi tóc, sẽ phải đối mặt với vô số lần sinh tử, hơn nữa còn có tình kiếp làm người nhóc yêu không yêu nhóc…… Có quá nhiều gian nan đau khổ khiến tâm người sụp đổ, dù là thiên chi kiêu tử cũng không thể chịu đựng được, chứ đừng nói đến người phàm bình thường có thể chất yếu xìu. 

Mà lần kiếp nạn đầu tiên, hắn trầm ngâm bấm đốt ngón tay tính đoán một lát: “Hình như là vào năm Thiên Thú thứ ba khi đông chuyển sang xuân, bầu trời có sao sáng lóng lánh, đây là dấu hiệu yêu tà quấy quá…….. Một con xà yêu từ trên núi xuống kiếm ăn, trên người xà yêu có răng nanh cực độc, trong lúc Diệp Thanh ngủ mơ nó đã phá hủy căn cốt của nhóc, cũng hủy hoại hoàn toàn con đường tu tiên của con trai Bùi Huyền. ”

Giết người trong giấc mơ, khó lòng phòng bị.

Một người có tư chất bình thường cũng không sao, chỉ cần căn cốt không bị hủy hoại thì vẫn có thể tu luyện. 

Nghĩ đến đây, Đường Hi đột nhiên bừng tỉnh, hắn nhào qua muốn xốc chăn của đứa nhỏ lên, lòng nóng như lửa đốt: “Thanh Thanh đừng ngủ, ta nói cho đệ biết một chuyện, đêm nay có thể đệ sẽ gặp phải xà kiếp, nọc độc của nó sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, phá hủy căn cốt của đệ…… Đệ mau đứng lên!”

Nhưng mà đã quá muộn, hôm nay bé đặc biệt cảm thấy buồn ngủ, ngáp hai cái rồi lại bị túm vào mộng đẹp.

Diệp Thanh mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Bé thấy mình đang ở trong một hang động có cây cỏ xanh tươi, từng cơn gió lạnh buốt thổi vào. Trong hang động, bên cạnh bé đang ngơ ngác còn có một con rắn to như miệng chén, con ngươi màu vàng lục co lại thành một đường nhỏ sắc nhọn đang nhìn bé chằm chằm với sắc thái hung ác, lưỡi rắn khè khè rít lên. 

“???”

Giấc mơ gì thế này! Bé sợ nhất là rắn, trước khi con rắn kịp quấn quanh người, đứa bé đã rất sợ hãi, mở to đôi mắt, trực tiếp bị dọa khóc. 

Tiếng khóc của đứa trẻ rất lớn và chói tai ——

Phản ứng trong mơ sẽ phản ánh vào hiện thực, khi Đường Hi nghe thấy tiếng khóc, khóe mắt lập tức như muốn nứt ra, suýt nữa hồn phi phách tán. Hắn dang rộng tay chân của Diệp Thanh ra rồi cẩn thận nhìn xem xà ấn ở đâu. 

Bên kia, các đệ tử Quy Nguyên Tông đang sôi nổi tập hợp.

Đồng phục của Quy Nguyên Tông có phong cách thanh thoát, các sư huynh mặc vào thì trông ngay thẳng chín chắn, nhóm sư muội thì như những tiên tử xinh đẹp, rất nhiều đệ tử tập kết tại vùng ngoại ô, trên bầu trời rực rỡ tiếng chim bay cùng kiếm ý khi ngự kiếm phi hành. 

Trong đó có một nữ tử khá đặc biệt, nàng ta ước chừng khoảng 16 tuổi, mặc một chiếc giáng sa bào màu hoa oải hương cùng một tấm mạng che mặt màu trắng, mặc dù không thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt, nhưng lại làm cho người ta cảm giác đó là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. 

Mỹ nhân vóc dáng mảnh mai, phong thái tao nhã, toát lên vẻ bí ẩn cùng tiên khí thanh lãnh, kết hợp hoàn hảo với khí chất cao quý của đại gia tộc. 

Nữ tử cúi đầu tự giới thiệu : "Muội là Ngu Phi Tuyết, vẫn chưa bái nhập tiên môn, lần này đến để hỗ trợ các vị sư huynh, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.” 

Thành Vân Châu có tứ đại thế gia, Ngu gia là một trong số đó, Ngu phủ từng xuất hiện rất nhiều nhân vật kinh tài tuyệt diễm gây chấn động tiên môn, trong đó có không ít tu sĩ nguyên anh. 

Tiểu sư muội Lạc Linh rất vui mừng khi thấy sư huynh Tần Tuần đã lâu không xuất hiện, nàng nắm lấy cánh tay của đối phương làm nũng: “Sư huynh, mấy tháng nay huynh đi đâu vậy? Muội nhớ huynh lắm đó. Muội nghe bọn họ nói huynh đến thành Vân Châu, nên muội mới đi theo tới đây!” 

Tiểu sư muội xinh xắn đáng yêu, tính cách cũng hoạt bát, vui vẻ.

Tần Tuần vẫn luôn chăm sóc nàng rất chu  đáo, nhưng sau lần xuống núi này, hắn đã biết được số phận của mình, “Một người một kiếm quét ngang Bát Hoang, có tri kỷ hồng trần bên cạnh, ngăn chặn chiến loạn tiên ma, cứu rỗi vạn vật chúng sinh……”

Hắn nhất định phải tiêu diệt Bùi Huyền. 

Sau khi nhận thức sứ mệnh bất phàm của mình, hắn người trước giờ luôn thương hoa tiếc ngọc, tiêu chuẩn đã lập tức tăng cao, bỗng nhiên cảm thấy tiểu sư muội tẻ nhạt vô vị. 

Khuôn mặt của tiểu sư muội còn kém xa so với thị nữ Vũ tộc, tư chất lẫn tu vi cũng không quá ưu tú, phải mất rất lâu mới đạt tới Luyện Khí kỳ. 

Đúng lúc này, hắn thấy Ngu Phi Tuyết xuất hiện, hắn giật mình, bình tĩnh thoát khỏi sự quấn quýt si mê của sư muội. 

Hắn đã nghe nói đến mỹ danh của Ngu Phi Tuyết ở Vân Châu Thành từ lâu, nhưng không ngờ người thật còn hơn cả lời đồn.

Giống như những đệ tử khác của Quy Nguyên Tông, Ngu Phi Tuyết chỉ đứng gần đó, tấm màng che gần hết khuôn mặt. Tần Tuần đã nhận định rằng mặc dù hiện tại đối phương thậm chí còn chưa đạt tới Luyện Khí kỳ, nhưng một khi Ngu Phi Tuyết bái nhập tiên môn, nàng sẽ là đệ nhất mỹ nhân trong tiên môn!

Trên người đối phương còn có một mùi hương nồng nàn vẫn luôn hấp dẫn hắn, đó là một loại  cảm giác khiến người ta thương nhớ ngày đêm, là hương vị của cơ duyên. Bị hấp dẫn bởi cơ duyên, Tần Tuần càng có thiện cảm với thiếu nữ giống như tiên nữ này.

Lạc Linh trực giác nhạy bén, lập tức cảnh giác.

Nàng cũng tin rằng Ngu Phi Tuyết nhất định rất xinh đẹp cho nên sinh lòng cảnh giác, chưa vào tông môn mà Tần sư huynh đã bắt đầu để ý cô ta, vậy tới khi Ngu Phi Tuyết vào tông môn chẳng phải tiểu sư muội là nàng phải từ bỏ hết thảy đãi ngộ đặc biệt mà nàng từng được hưởng sao?

Tiểu cô nương chưa từng học bói toán, nếu không thì đã phát hiện ra sư huynh nhà mình cùng Ngu Phi Tuyết đã định sẵn là hồng nhan tri kỷ, cùng vào sinh ra tử, bên nhau trọn đời. Trong khi nàng còn không có tư cách ở bên Tần Tuần sư huynh.

“Ngu tiểu thư, cô còn chưa tới Luyện Khí kỳ, thân thể cũng chỉ như người thường, cô tới đây làm gì? Nghe nói trong Ngu phủ có một tuyệt thế thiên tài, trước khi bái nhập tiên môn đã đạt tới Luyện Khí kỳ rồi. Yêu xà thực lực cường hãn, sao hành động lần này Ngu phủ không phái hắn tới?”

“……” Ánh mắt Ngu tiểu thư dưới mạng che không buồn không vui, nàng nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang giương nanh múa vuốt trước mặt, thản nhiên nói: “Ta tới đây tất nhiên là có lý do của ta. Ngoài trừ điều này, chuyện của Ngu phủ ta không có gì để nói với ngươi.”

Một câu vô cùng đơn giản, sự kiêu ngạo của thế gia đại tộc được biểu lộ một cách lặng lẽ.

“Cô……” Lạc Linh tức giận nắm lấy góc áo sư huynh, muốn đối phương ra mặt thay nàng, “Sư huynh, ngươi xem chúng ta đều là tu sĩ, cô ta chỉ mới dẫn khí nhập thể. Chúng ta đánh địch còn chưa đủ, còn phải phái thêm người đi bảo vệ cô ta. Quy Nguyên Tông khẩn cầu Ngu phủ hỗ trợ mà thái độ bọn họ lại hời hợt có lệ như vậy?”

“Lạc sư muội cẩn thận lời nói, Ngu phủ đã phái Ngu tiểu thư thân phận cao quý đến đã đủ để chứng minh thành ý, muội đừng cố ý gây sự.” 

“Muội cố ý gây sự?” Lạc Linh giật mình, trong lòng cảm thấy hơi tổn thương.

Nàng và Tần Tuần mới là đồng môn sư huynh muội mà! Hơn nữa trước đây sư huynh đều gọi nàng là Linh Nhi, lúc này môi mỏng khẽ mở, lại đường đường hoàng hoàng gọi là Lạc sư muội, nàng không muốn ghen cũng không được!

"Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa!" Người hòa giải không phải Tần Tuần, mà là đại sư huynh Quy Nguyên Tông Trịnh Nhất Minh.

Hắn ra lệnh một tiếng, các sư đệ muội ở đây đều sợ trong lòng, hắn bất đắc dĩ nói: “Bây giờ là lúc nào rồi, mọi người còn cãi nhau?”

Trịnh Nhất Minh dùng ánh mắt trách mắng liếc nhìn Tần Tuần.

Lão giả ngọc bội cũng quở trách: "Xà yêu đang ở ngay trước mắt, đây là cơ hội để ngươi thể hiện, ngươi đừng có sa đà vào chuyện tranh giành tình cảm, khiến người khác xem thường.”

Trong số các đệ tử Quy Nguyên Tông có mặt ở đây, bao gồm cả Tần Tuần, mười chín người là Trúc Cơ. Trong đó, người duy nhất đạt đến Trúc Cơ đại viên mãn là Trịnh Nhất Minh, hắn là đan sư, còn Tần Tuần là kiếm tu.

Thực lực kiếm tu mạnh hơn, muốn tranh công rất dễ dàng. Chỉ cần Tần Tuần lúc chiến đấu trở thành thủ lĩnh, chắc chắn sẽ tạo nên một làn sóng lớn.

Lão giả ngọc bội nói từng lời đều sâu sắc, Tần Tuần sững sờ, chợt hiểu ra ý tứ.

Vì thế hắn bước ra, ánh mắt sâu thẳm và kiên quyết, ngắt lời Trịnh Nhất Minh, “Đại sư huynh nói đúng, chúng ta là đệ tử Quy Nguyên, phụng mệnh tiên môn xuống núi, việc cấp bách nhất là trừ diệt yêu xà. Ta là kiếm tu, gần đây đã thành công tu luyện Quy Nguyên Thập Tam Kiếm, chi bằng để ta đi đầu trận!”

Sự tự tin và dũng cảm của hắn đã thu hút vô số ánh nhìn, bao gồm cả Ngu Phi Tuyết. Thiếu nữ đội mũ che mặt nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh như sao trời, tựa như một đôi mắt biết nói. 

Tần Tuần không nhìn cô, nhưng trong lòng lại vô cùng nôn nóng.  

Cảnh Càn là nhị sư huynh, trên tay cầm một chiếc la bàn, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Không ổn rồi, có nguy hiểm! Yêu xà kia đang ở đầm Độc Giao, đã bắt cóc một đứa trẻ có căn cốt tu luyện!”

Vừa dứt lời, đám đông bùng lên tiếng xôn xao, sắc mặt các tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên thay đổi.

Một đứa trẻ có căn cốt tu luyện?

Mọi người đều hiểu điều này có ý nghĩa gì, Thiên Đạo vô tình, những năm gần đây số lượng tu sĩ tử vong không đếm xuể, trong khi đó số lượng trẻ em sinh ra trong Tu Chân Giới thì ngày càng giảm.

Một đứa trẻ có căn cốt tu tiên vốn dĩ là đối tượng mà Quy Nguyên Tông muốn chiêu mộ.

Nếu không có gì bất ngờ, đứa trẻ đó có thể sẽ gia nhập Quy Nguyên Tông vào mùa xuân tới, trở thành tiểu sư đệ của họ. Hơn nữa, nếu yêu xà ăn thịt đứa trẻ, thực lực của nó sẽ càng tăng lên, khiến họ càng khó đối phó.

Tu Chân Giới nơi đây chính là nơi kỳ quái như thế, khi một tu sĩ trẻ tuổi hay một lão nhân tử vong, mọi người đều thản nhiên coi như chuyện bình thường. Nhưng một khi nghe tin một đứa trẻ bị bắt, sắc mặt ai nấy đều đại biến, ai cũng giơ ngón tay lên mắng nhiếc: “Yêu ma hung ác, ai cũng có thể giết chết!”

Không chờ Tần Tuần chuẩn bị tư thế, các đệ tử Quy Nguyên Tông đã hóa thành phi kiếm, lao về phía nam với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong chớp mắt, họ đã đến ngọn núi, nhìn thấy lá chắn vô số gai độc do yêu xà dựng lên.

Đây là gai độc do yêu xà tu vi Kim Đan bố trí, cùng với khí độc mà ai cũng sợ hãi tránh xa.

Mọi người lo lắng khôn nguôi cho đứa trẻ, nhưng cũng bị kẹt ở bên ngoài, không biết phải làm sao. Tần Tuần lại mở miệng, hắn lấy ra một viên đan dược nuốt vào cổ họng, “Sư huynh sư muội đừng lo, để ta!”

Trịnh Nhất Minh vừa định ngăn cản, nhưng Tần Tuần đã nuốt đan dược rồi.

Tần Tuần vốn là tu vi Trúc Cơ, sau khi ăn đan dược, tu vi của hắn nhảy vọt lên Trúc Cơ đại viên mãn, có đủ sức đối đầu với những cây gai độc này.

Trước ánh mắt của mọi người, Tần Tuần bước lên phía trước, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một thanh kiếm.

Cầm thanh kiếm sắc bén, dung mạo anh tuấn, dáng vẻ phi phàm, tựa như một vị thần quân trên trời thu hút mọi ánh nhìn. Khi hắn vung kiếm, kiếm ý bàng bạc, chém gió chém sóng, những bụi gai độc liền tan vỡ, nghiền nát thành bụi!

“Sư huynh đẹp trai quá...”

Lạc Linh sư muội tim đập loạn xạ, cùng với nàng, vô số nữ tu đều đổ dồn ánh mắt về phía Tần Tuần.

Trước đám đông, áo choàng của Tần Tuần bay phấp phới trong gió, ánh mắt kiên định, uy nghiêm không thể xâm phạm. Khi khí độc tan đi, trên khuôn mặt hắn cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.

Con yêu xà kia chắc chắn phải chết!

Nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng đóng băng.

Bởi vì sau những bụi gai, không có con rắn nào.

Đúng vậy, không có rắn. Lúc này mây tan sương tản, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng khe núi. Trong khoảng đất trống chỉ còn lại một vũng máu và một người nam nhân trẻ tuổi đang ôm một đứa trẻ.

Dưới chân người nam nhân là xác một con rắn dài năm sáu mét.

Tần Tuần trong lòng đột nhiên nhói lên, nét mặt không giấu nổi vẻ kinh hãi.

Người đàn ông kia tỏa ra uy áp của Đại Thừa kỳ, dáng vẻ cao ráo, khí chất cao quý, tựa như một vầng trăng giữa trời đất, phong thái cực thịnh, khiến mọi thứ xung quanh trở nên lu mờ. Dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cả nam đệ tử lẫn nữ đệ tử của Quy Nguyên Tông đều cảm thấy lòng mình dao động, say đắm trước sức hút của đại yêu này.

“Đừng khóc nữa.”

Người nam nhân chẳng thèm để ý đến đám miêu miêu cẩu cẩu xâm nhập vào, đầu ngón tay lau đi vết nước mắt, giọng điệu lười biếng nhưng không kém phần dịu dàng.

Lúc này, các đệ tử Quy Nguyên Tông mới hoàn hồn, đưa ánh mắt xuống dưới, thấy một đứa trẻ đang nằm trong vòng tay người nam nhân, mái tóc mềm mại hơi dài, không nhìn rõ ngũ quan, thân hình nhỏ bé đang run rẩy bần bật.

Dáng vẻ run rẩy từng chút một, khuôn mặt nhỏ nhắn chìm trong bóng tối, cùng với tiếng nấc khi khóc, càng thêm đáng yêu và yếu ớt. Bàn tay nhỏ xíu, đôi chân ngắn ngủn, trông thật đáng thương.

Các đệ tử Quy Nguyên Tông mềm lòng: “A, chắc tiểu bảo bảo sợ hãi lắm...”

Lão giả ngọc bội ánh mắt lạnh nhạt: “Thật đáng tiếc, thiên đạo tại thượng, lão không ngờ lại đến chậm một bước.”

Người nam nhân xuất hiện quá đột ngột, mọi người lập tức quên mất Tần sư đệ.

Tần Tuần trong lòng sóng gió dâng trào, vừa kinh hãi vừa có một nỗi bất mãn khó tả.

Đại Thừa kỳ! Lại là Đại Thừa kỳ!

Thành Vân Châu bình thường chẳng có tiếng tăm gì, ai ngờ lại ẩn chứa nhiều đại năng tu tiên đến vậy. Người nam nhân trẻ tuổi một tay ôm đứa trẻ, một tay xách con rắn hung ác kia.

Trông như sắp rời đi.

Lời lão giả ngọc bội nói hôm qua, từng chữ từng câu vẫn vang vọng trong thức hải của Tần Tuần.

“Đó là một con yêu xà Kim Đan kỳ, tu vi cao hơn ngươi một bậc, còn có khả năng giết người trong mộng mị, là một cơ duyên thiên đạo ban tặng, cũng là tảng đá lót đường cho ngươi. Da thịt nó nấu canh rất bổ, yêu đan có thể giúp ngươi đột phá lên Trúc Cơ trung kỳ, da rắn có thể làm giày không thấm nước lửa, túi trữ vật của ngươi cũ kỹ cũng có thể thay mới... Ngươi không cần lo lắng tứ đại thế gia sẽ đến chia phần, các thế gia tu chân có nội tình siêu nhiên, thiên tài địa bảo vô số, họ chẳng thèm một con yêu xà, ngươi có thể một mình độc chiếm tám chín phần.”

Tóm lại, một con rắn, toàn thân đều là bảo bối.  

Chính vì lời này, Tần Tuần mới xuất quan sớm, và luôn coi con rắn là vật trong tầm tay.

Người nam nhân kia tùy tiện mang con rắn đi, lẽ nào hắn phải đứng nhìn thịt rắn, yêu đan và da rắn tuột khỏi tầm tay? Hơn nữa, thái độ của người kia rõ ràng không cần con rắn này, nếu không sao có thể thờ ơ đến vậy? Rõ ràng là định dùng để trả thù cho đứa trẻ nhà mình.

Tần Tuần nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, máu trong người sôi sục, một loại xung động bỗng dâng lên. Trong khoảnh khắc này, hắn giống như một con rối bị thao túng, lập tức quên mất thế nào là giấu mình chờ thời. Hắn bước lên phía trước.

Hắn nghe thấy giọng mình trong trẻo, chắp tay nói: “Bọn hậu bối bất tài, đa tạ tiền bối ra tay tương trợ. Xin hỏi tiền bối danh tính là gì?”

Không khí trong khe núi đột nhiên ngưng đọng trong hai giây.

Các đệ tử Quy Nguyên Tông đầu óc trống rỗng, đều choáng váng, Tần sư đệ đang làm gì vậy! Dù họ cũng có sự tò mò mãnh liệt, nhưng loại đại năng tu giả này rõ ràng là tồn tại không thể xúc phạm!

Tần Tuần biểu lộ bình tĩnh, không khuất phục cũng không kiêu ngạo. Ánh trăng quá yếu, không thể chiếu rõ khuôn mặt của Lâu Kỷ Niên, nếu không hắn đã không nói ra những lời này.

Lâu Kỷ Niên chậm rãi nheo mắt lại.

Vốn dĩ hắn không để ý, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy lại là tên đệ tử Quy Nguyên Tông này. Ánh mắt y khinh miệt liếc Tần Tuần một cái, “Một đám đệ tử trẻ tuổi Quy Nguyên Tông các ngươi, còn chưa đủ tư cách biết danh tính của ta đâu.”

Đều không phải cùng một thế hệ, sao phải nói ra danh tính?

Ánh mắt y khinh bỉ, biểu cảm kiêu ngạo, bước đi ung dung, uy áp Đại Thừa kỳ tỏa ra, các đệ tử Quy Nguyên Tông đều ôm ngực, phun ra một ngụm máu.

Tần Tuần còn suýt bị chấn vỡ nội đan, sắc mặt tái nhợt, hai gối quỳ xuống đất không thể đứng dậy, không còn chút khí thế nào nữa.

Mắt thấy trời sắp sáng mà đứa trẻ trong lòng vẫn khóc, tiếng nức nở đứt quãng khiến lòng người bồn chồn, Lâu Ỷ Niên nhíu mày, “Đừng khóc nữa.”

Là thủ lĩnh của Vũ tộc, Lâu Kỷ Niên chỉ từng thấy qua đám chim non vừa nở. Cách nuôi chim non của Vũ tộc phần lớn là thả rông, có đứa thì đặt con trên vách núi, đá cả tổ xuống, chỉ cần không chết là được, cứ đá đến khi biết bay là được; có đứa thì đặt con mình vào tổ của người khác, nói: “Này anh bạn, con tôi giao cho anh, nuôi giùm nhé...”

Đây là lần đầu tiên y gặp một đứa trẻ loài người yếu ớt như vậy, mỏng manh hơn bất cứ thứ gì, dường như bị con rắn dọa đến mức hoảng loạn, khóc lóc khiến y vốn còn kiên nhẫn, giờ càng thêm tâm phiền ý loạn.

Lập tức mặc kệ đến đám người ở đây, hóa thành một luồng ánh sáng xanh như sao băng bay về Diệp Gia thôn.

Diệp Thanh tưởng rằng cả đêm nay chỉ là một giấc mơ

Đầu tiên, bé mơ thấy một con rắn lớn dài mấy mét, thân hình to lớn bò trên mặt đất, răng nanh sắc nhọn lao về phía bé, khiến người ta rùng mình. Cái miệng đầy máu gần ngay trước mắt, nước bọt chảy ra mang theo mùi tanh hôi.

Bé vừa mới khóc, ngay lập tức một con khổng tước rất bự lao vào, trình diễn một màn khổng tước đại chiến xà yêu, khiến bé sửng sốt.

Thân hình to như cái bát của yêu xà bị khổng tước ngậm chặt, quật qua quật lại trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết. 

Tiểu bảo bảo ngẩn người, sau khi thoát khỏi miệng rắn, bé được khổng tước ngậm lên lưng, ý thức mơ hồ, bé mơ thấy mình như đang bay trên trời.

Những đám mây như bông gòn, những ngôi sao lấp lánh, gần ngay trước mặt, như có thể chạm tới được.

Mình đang bay trên trời này…

Gió đêm dịu dàng, cuối cùng bé ngủ thiếp đi trên lưng khổng tước, bờ lưng đầy đặn mềm mại, lông vũ ở đây không sặc sỡ như những chỗ khác, nhưng lại vô cùng êm ái dễ chịu.

Vì vậy, bé áp khuôn mặt bầu bĩnh vào đó, đôi mắt cong như trăng khuyết. Êm quá, cọ cọ một chút.

Lúc tỉnh dậy, bé mở to mắt, bởi vì trước mặt không còn bộ lông mềm mại của khổng tước nữa, mà là tám múi cơ bụng cứng ngắc!

Ngẩng đầu lên nhìn, là Lâu ca ca.

Lâu Kỷ Niên không buộc tóc, mái tóc đen như nước xõa xuống ngực, áo khoác đơn giản khoác trên vai, tám múi cơ bụng rõ ràng, thể hiện thân hình săn chắc. 

Y dựa lưng vào tường, khi đứa trẻ tỉnh dậy, chậm rãi mở đôi mắt đang khép hờ, có chút uể oải, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh, vẫn là khí thế của đại yêu, sự lười biếng kiêu ngạo vốn có trong máu, tô điểm thêm cho khuôn mặt, vô cùng kinh động lòng người.

Diệp Thanh ngây người nhìn vài giây, ngay lập tức không nhớ nổi yêu xà hay khổng tước gì đó, bóng ma tâm lý suýt bị rắn cắn gì đó cũng không còn tồn tại nữa!

Đứa bé tinh thần phấn chấn, ôm lấy cổ đối phương, mặt nhỏ cọ qua cọ lại, dáng vẻ dính người nũng nịu: “Ca ca ơi, ôm ôm!”

Tiểu bảo bảo có rất nhiều tiêu chuẩn thẩm mỹ trong người.  

Bé thích nhất là được ôm ôm với những người đẹp trai xinh gái!  

Không ngờ rằng Lâu Kỷ Niên trong lòng lại nghĩ: Đây chính là đứa trẻ loài người sao? Ngủ nhiều thật, tận năm canh giờ lận!

Cả đêm nằm trong ngực y, khóc mệt rồi ngủ, đè đến nửa cánh tay tê liệt luôn. Còn khỏi bàn tới hiện tại còn muốn dính người.

Mười tiếng không uống nước, đại yêu giọng có hơi khàn khàn, từ tính nói: “Trẻ con loài người đều dính người và ngủ nhiều như vậy sao?” 

Hay là, đứa bé trong lòng y là ngoại lệ. 

Biểu cảm và giọng điệu của đại yêu đầy vẻ ghét bỏ. 

Anh vũ lại ghen tị đến phát điên, nó vừa mới lấy thân phận người hầu trà trộn vào, nó cũng muốn được ôm ôm đứa trẻ dễ thương. “Vương, ngài vất vả quá, để thần bế đứa bé một chút đi.” 

Đại yêu mở miệng: “Cút.”

Bùi Huyền từ Vạn Ma Quật vội vã trở về suốt đêm, sau khi nghe tin con trai suýt bị rắn cắn, hắn một kiếm quét sạch đầm Độc Giao, còn định một kiếm giết chết luôn khổng tước, moi yêu đan, một con chim mà thôi, không bằng trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn.

Lâu Kỷ Niên sắc mặt biến đổi, vết thương của y còn chưa lành! Nhưng không ngờ rằng, kiếm ý đầy sát khí của ma đầu đột nhiên dừng lại ngay trước ngực y.

Bùi Huyền thần thái lạnh lùng, gằn từng chữ một nói: “Xem như ngươi còn có chút tác dụng, tạm thời tha cho ngươi một mạng, dưỡng tốt thân thể, sau này song tu cùng con ta.”

Lâu Kỷ Niên lập tức tức giận đến mức muốn nổ tung. Vết thương của y còn chưa kịp lành, tiểu hài tử còn chưa có thành niên, mà thân thể y giữ gìn mấy vạn năm lại bị nhớ thương.

Sau khi được ôm ôm với đại yêu ca ca, Diệp Thanh cả ngày tinh thần phấn chấn, bé nhe ra hàm răng trắng muốt, tự đánh răng rồi tự mặc quần áo. 

Bé hì hục mở tủ quần áo, phát hiện thêm bốn năm bộ quần áo mới, sờ vào mặt ngoài thấy mát lạnh.

Mở tủ giày, bé lại thấy thêm mười đôi giày nhỏ, chất da hơi cứng, không biết là da gì.

Còn có một tủ đầy đồ ăn vặt thịt khô, là loại thịt khô không biết làm từ thịt gì, bé lấy một miếng nhai vài cái. 

"Ừm, không tệ! Ngon lắm!" Bé vừa ăn vừa gật đầu, đánh giá của nhóc mọi người trong nhà đều nghe thấy.

Kết quả là bảy ngày liên tục đều là loại thịt này, Diệp Thanh vốn không kén chọn, lập tức tròn xoe đôi mắt đen láy, tay cầm thìa, bất chấp lời dỗ dành của tàn hồn, đẩy bát canh vừa nấu ra, “Oa oa, thịt gì đây, đệ không muốn ăn nữa!” 

Đường Hi cố gắng dỗ dành, muốn đứa trẻ ăn thêm một miếng. 

Tần Tuần lúc này đang bế quan chữa thương, hắn lại bị thương lúc ở đầm Độc Giao. Nếu hắn biết rằng, loại thịt có thể tăng tu vi mà hắn hằng mơ ước, lại có người khóc lóc không chịu ăn, sợ là sẽ tức ói máu.

Lão giả ngọc bội trấn an hắn: “Đừng vội tức giận, ở thành Vân Châu này ngươi còn có cơ duyên khác.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play