Đại yêu chuyển đến Diệp gia thôn.
Y bị thương quá nặng, nằm trên giường với sắc mặt hơi tái nhợt, lông mi hơi nhắm lại rơi vào trạng thái hôn mê. Thú huyết như không cần tiền mà chảy xuống, một ngụm kéo dài tuổi thọ, hai ngụm trực tiếp trường thọ.
Đường Hi bay ở bên cạnh, hai mắt sáng ngời, thần sắc điên cuồng, la lớn: "Thanh Thanh, mau mau mau, uống một ngụm máu đi!" Kéo dài tuổi thọ đó! Nhóc sống càng lâu, Bùi Huyền càng ít có khả năng phát điên! Một tàn hồn chết rồi sống lại sớm đã không có chấp niệm gì, giờ phút này lại hận chính mình không có thân thể, để có thể đi lấy cái chén nhỏ, lấy một chén máu của khổng tước trực tiếp đút cho Diệp Thanh uống.
Diệp Thanh đang băng bó miệng vết thương: “?”
Tại sao lại muốn uống máu chứ? Đường Hi ca ca biến thái quá đi!
“Đại ca ca bị thương nghiêm trọng quá, phải làm sao bây giờ? Đệ có nên đến thị trấn mời y tu đến khám không?” Diệp Thanh lần đầu tiên nhận thức được Tu Chân Giới là nơi cá lớn nuốt cá bé, bé đoán rằng đại ca ca chắc hẳn không mạnh lắm, nếu không sao lại bị người ta đánh thành như này, Tu Chân Giới quả nhiên cực kỳ nguy hiểm!
Bé lấy ra con heo đất, bên trong có một trăm viên linh thạch, đây là số tiền tiết kiệm ít ỏi mà trong nhà còn, vừa đủ để chi trả chi phí mời y tu tiện nghi nhất đến nhà khám bệnh.
Vị y tu này cũng khá giỏi, chuyên chữa trị những ca khó và phức tạp. Sau khi tới nhà, hắn bắt mạch cho bệnh nhân rồi cẩn thận chuẩn đoán, sau đó bỗng im lặng, hắn cảm thấy đứa nhỏ này mời sai người rồi, đáng lý nên mời tên đồng nghiệp thú y mới đúng.
Tuy nhiên, loại thánh dược trị thương thông thường hắn vẫn có.
“Thừa huệ, một lọ giá mười viên linh thạch trung phẩm.”
Y tu rất kiên nhẫn với trẻ con, nhưng hắn không ngờ vừa nói xong liền nhìn thấy đôi mắt đứa trẻ mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương cũng tái nhợt, như thể bị cái giá này dọa sợ. Tỉ lệ sinh con ở Tu Chân Giới rất thấp, y tu đột nhiên cảm thấy tình thương của cha dâng trào, “Không có tiền đúng không? Vậy thì nợ trước……. Thôi được, không cần tiền đâu!”
Sau khi uống lọ đan dược, đại yêu miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, thính giác của loài chim rất tốt, y nghe thấy giọng nói đứa nhỏ nhân loại, “đại ca ca, huynh cảm thấy thế nào?”
Giọng nói mềm mại như bông, khiến người ta nhớ đến mèo con mới sinh còn chưa cai sữa.
Nhìn đứa nhỏ trước mắt cầm chậu nước bận rộn chạy ra chạy vào vì mình, Lâu Kỷ Niên buồn bực trong lòng, trong đầu tràn ngập cảm giác sỉ nhục vì bị ép buộc lập khế ước, nhưng sau khi nghiến răng nghiến lợi, y không thể không nói những lời đã chuẩn bị trước đó: “Là nhóc đã cứu ta đúng không?”
Diệp Thanh lắc đầu, thành thật trả lời: “Không phải đệ nha, là một y tu ca ca.”
“……” Lâu Kỷ Niên: “Không, chính là nhóc, ân cứu mạng lấy thân báo đáp, cùng ta kết hôn khế đi.” Y móc ra một tờ giấy đầy chữ viết bằng mực.
Từng chữ trên đó đều do tên điên Bùi Huyền bắt y dùng tinh huyết khổng tước viết! Y phải thề với Thiên Đạo rằng sẽ toàn tâm toàn ý, tuyệt đối không hai lòng với đạo lữ, cam tâm phục tùng bảo vệ đối phương chu toàn, nếu không sẽ bị tâm ma chiếm hữu, trời tru đất diệt.
Hôn khế gì cơ?
Diệp Thanh chớp mắt, tựa hồ nghe hổng hiểu, ba giây sau lập tức trợn tròn mắt, “???”
Đường Hi: “???”
Giây tiếp theo, hắn dường như đã hiểu ra điều gì đó. Hơi thở dồn dập, hắn bổ nhào vào tờ giấy đọc từng chữ một, cuối cùng cũng hiểu được Bùi Huyền đang làm gì! Đây đâu phải một tờ hôn khế bình thường, thực chất lại là một bản khế ước sinh tử không cân bằng. Nội dung ghi đại công tử yêu tộc Lâu Kỷ Niên cùng con trai Bùi Huyền kết thành đạo lữ vào ngày 19 tháng 2 năm Thiên Thú thứ ba. Bên phía khổng tước cần phải chung thủy trước sau như một, bên phía nhóc con không có yêu cầu gì. Trong khế ước quy định tuổi thọ của hai bên gắn chặt với nhau, cũng giống như đạo lữ trong Tu Chân Giới, bên có tu vi chênh lệch lớn hơn tự nhiên sẽ chăm sóc ngược lại bên tu vi thấp hơn. Phải biết rằng khổng tước có tuổi thọ dài, nếu Diệp Thanh đạt đến Luyện Khí kỳ thì có thể có hơn một trăm năm tuổi thọ.
Bùi Huyền quả nhiên là một kẻ điên.
Đồng tử Đường Hi rung lên hai lần vì kinh ngạc.
Diệp Thanh mở to mắt nhìn chằm chằm vào tờ khế ước, giống như một đứa trẻ giả vờ nghiêm túc như người lớn, bé cố gắng nhìn trên đó viết cái gì.
Chính là bé mới ba tuổi, còn chưa biết chữ, nên bé chỉ có thể nhìn chăm chú vào tờ giấy bằng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, trong trạng thái ngơ ngác của một người mù chữ.
“Thanh Thanh, ký nhanh lên!” Đường Hi hét lớn.
Đôi mắt phượng của Lâu Kỷ Niên nheo lại thành một đường mỏng.
Mặc dù vừa bị đe doạ lẫn dụ dỗ rất khó chịu, nhưng khuôn mặt ngơ ngác chần chờ của đứa nhỏ lại làm đại yêu đang oán khí ngập trời cảm giác càng khó chịu hơn. Nhóc không phải mê nhan sắc của ta đến mức nửa ngày không hoàn hồn sao, thế mà giờ kết hôn khế nhóc lại bắt đầu không muốn?
Y đường đường là đại công tử yêu tộc, đã sống 3 vạn năm, thân phận cao quý, địa vị bất phàm, lông đuôi rực rỡ đẹp đẽ, trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, chỉ có y ghét bỏ người khác, làm gì có ai dám không tình nguyện?
Y còn chưa ghét bỏ thằng nhóc mặt bánh bao này chỉ mới có ba tuổi đâu!
Nghĩ đến đây, y hơi cúi người, nhẹ giọng thì thầm như đang mê hoặc vào tai đứa bé: “Nhóc con không muốn ở cùng ta sao?”
Chỉ thấy đại yêu bệnh nặng vẫn nằm trên giường, đôi mắt phượng quyến rũ mê hoặc, rung động lòng người, tràn đầy gợn sóng. Hơn nữa y vốn là nhân vật được trời ưu ái, hiện giờ thần sắc tiều tụy do bị thương khiến ai cũng sinh lòng thương tiếc, đông đảo chúng sinh điên cuồng muốn thay y trút giận.
Nếu không ký sẽ làm y thương tâm!
Bảo bảo bị nhan khống vô cùng sửng sốt, liền nói ngay: "Đệ sẽ ký!”
Khoảng khắc tiếp theo Diệp Thanh lại gặp rắc rối, nhóc không biết cách viết bút lông, chỉ bôi một đống mực lên đó, Đường Hi đứng nhìn mà vội muốn chết, hận không thể tự mình lên thay.
Cuối cùng khi thành công viết được tên, đã lãng phí hơn mười tờ giấy.
Con vẹt anh vũ đang dòm ngó ngoài cửa sổ cùng tàn hồn trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Anh vũ: Vũ tộc chúng ta được cứu rồi!
Đường Hi: Tương lai Tu chân giới có hy vọng rồi!
Dung lượng não của tiểu bảo bảo có giới hạn, Diệp Thanh vẫn chưa hiểu hôn khế là gì, Đường Hi giải thích cho bé biết.
“Đệ đã cứu vị Lâu ca ca này trong cơn mưa tầm tả, y đang báo ân ( ăn vạ ) đệ bằng cách sống chung dưới một mái hiên để bảo vệ đệ. Thanh Thanh có lẽ sẽ không hiểu nhưng đối với tu sĩ mà nói, đại đạo ba ngàn, trên con đường tu hành tràn ngập rất nhiều khảo nghiệm cùng gian nan hiểm trở, dù chỉ hơi vô ý cũng sẽ tạo ra nghiệp chướng hoặc tâm ma. Nếu đệ cứu y, y nhất định phải đền đáp đệ, nếu không sẽ mang lòng áy náy rồi sinh ra tâm ma, ảnh hưởng đến việc tu hành, đệ nhẫn tâm nhìn người ca ca kia bị tâm ma nuốt chửng, ngã vào vực sâu vạn trượng sao? ”
Đường Hi là tu sĩ Kim Đan lão luyện, lời nói ôn hòa lễ độ, đạo lý một câu tiếp một câu, đủ để lừa gạt một đứa nhóc ba tuổi chưa từng bước vào trường đời, huống chi hắn không phải đang lừa dối một đứa trẻ ngây thơ, hắn là đang cứu vớt tương lai của đại lục Thần Châu.
Diệp Thanh nghe vậy thì đau lòng, vội vàng ôm chặt chân Lâu Ỷ Niên, trong mắt hơi nước mờ mịt, “Không đành lòng.”
Sự việc đã được giải quyết và y có thêm một đạo lữ ba tuổi rưỡi.
Lâu Kỷ Niên ngã trở lại trên giường, giây tiếp theo lại là đại công tử yêu tộc yếu ớt bệnh tật. Không phải y muốn giả bệnh mà do Bùi Huyền đánh quá thảm, trận chiến lần này khiến y đại thương nguyên khí.
Y yếu ớt ho khan hai lần rồi quyết định để con trai Bùi Huyền hầu hạ mình để hả giận.
Đứa trẻ nhân loại thấy thế nhanh chóng chạy đi lấy một đống đồ gồm chén đũa, chăn đệm cùng quần áo các thứ.
Sau khi đứa nhỏ rời đi, căn phòng trống rỗng ngoài trừ một con khổng tước, lúc này một con vẹt anh vũ màu đỏ phối xanh lục sặc sỡ nhanh nhẹn bay vào phòng, “Tham kiến vương.”
Anh vũ đáp xuống đất, biến thành một mỹ thiếu niên mặc đồ xanh đỏ lòe loẹt, trong miệng ngậm một chiếc gương, “Theo phân phó của ngài, thần đã mang Vọng Trần Kính tới.”
“Ngươi tới đúng lúc lắm.” Ánh mắt đại yêu u ám.
Đúng như tên gọi, Vọng Trần Kính có khả năng nhìn ngược về quá khứ và tương lai.
Đây là bảo vật quý giá nhất trong cung điện của Vũ tộc, ngày thường căn bản không cần sử dụng đến, Lâu Kỷ Niên kêu tộc nhân mang nó tới đây là vì có ý đồ riêng.
Đứa trẻ nhân loại ôm theo bộ chăn mềm bước vào, vốn dĩ lớn lên đã trông giống cục bông, bộ dạng cố gắng hết sức ôm bộ chăn mềm nhìn như một con cừu nhỏ lông xù vụng về đáng yêu.
Lâu Kỷ Niên nhíu mày, vô thức muốn giúp đỡ, sau khi ý thức được suy nghĩ của mình, dừng lại khoảng chừng hai giây, cầm gương đưa qua, “Nhìn xem, mặt nhóc dơ kìa.”
“?” Diệp Thanh bối rối cầm lấy chiếc gương nặng trĩu, nặng quá i \°^°/
Bé nhìn vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ của mình, không thấy có chút bụi bẩn nào trên đó.
Nhưng ánh mắt chăm chú của ca ca làm bé có chút ngại ngùng, sau một lúc ngượng ngùng đôi chân nhỏ bỏ chạy, “Đệ đi rửa mặt.” Bé là một đứa trẻ ngoan thích sạch sẽ.
Chờ bé đi rồi, đại yêu lười biếng nằm trên giường.
“Vọng Trần Kính ơi Vọng Trần Kính, theo quy định ở thành Vân Châu, phàm nhân thành niên khi 16 tuổi, ngươi hãy cho ta xem hình dáng lúc 16 tuổi của phàm nhân vừa rồi…… "
Ngay khi vừa dứt lời, tấm gương bắt đầu gợn sóng từng tầng như mặt nước và một bóng người xuất hiện.
Đứa bé đang nhìn vào gương, tay nhỏ phúng phính như ngó sen cầm khung gương, ngũ quan tinh xảo đáng yêu, gương mặt mềm mại, trông có vẻ hơi ngây thơ chất phác. Vì không biết chiếc gương này có gì đặc biệt nên bé đưa đôi mắt đen láy lại gần gương, nghiêng đầu bối rối, cẩn thận nhìn kỹ xem trên mặt mình bị dơ chỗ nào.
Ba phút sau, gương mặt sau khi lớn chợt phóng đại hiện ra trước mắt.
Đại yêu khựng lại một lúc rồi vô thức nín thở.
Cái gì! cái gì! Đứa nhỏ nhân loại về sau trông như thế nào hả? Anh vũ tò mò muốn chết, nó đi vòng quanh giường tỏ vẻ cũng muốn nhìn một chút.
Không nghĩ tới vương của bọn họ lại lập tức lật ngược tấm gương lại, lạnh lùng mở miệng: “Cút, có gì đẹp mà nhìn.” Gợn sóng biến mất, Vọng Trần Kính lại biến thành một gương bình thường, màu sắc ảm đạm hình dáng không đẹp mắt.
Anh vũ tốc độ chậm, lập tức đấm ngực dậm chân, “Vương, cho dù không có gì đẹp, thần cũng muốn xem!”
Không phải chỉ có mèo mới có lòng hiếu kỳ, chim cũng có đấy!!!
Nó hận không thể la lối khóc lóc lăn lộn trên đất, tỏ vẻ nó cũng muốn xem đứa nhỏ nhân dân kia sau này sẽ trông như thế nào! Sau đó nó đã bị chiếc lông đuôi cực dài của đại yêu một chiêu khống chế.
Lâu Kỷ Niên cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, vốn dĩ có ba điều làm y nổi giận, thứ nhất chỉ là ở bờ sông gặp mặt một đứa nhóc loài người mà hắn đã bị cưỡng bức phải gả thấp, mị lực quá lớn là lỗi của hắn sao? Thứ hai là hắn cùng Bùi Huyền rõ ràng là cùng thế hệ, mạc danh kỳ diệu giờ lại thấp hơn một vai vế, thứ ba……
Còn cái thứ ba thì sau khi nhìn gương hắn đã có chút nguôi giận.
Một chủ một phó không biết rằng vẫn còn một tàn hồn ở trong phòng, đã thấy hết toàn bộ cảnh tượng đó. Sự tồn tại của Vọng Trần Kính khiến trái tim Đường Hi đập bịch bịch.
Nhân lúc đại yêu khổng tước đi vắng, hắn hoả tốc bay vào phòng nói: “Thanh Thanh ơi, đệ lấy cái gương dưới gối ra nhìn một chút đi."
Bé con ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là tiểu bảo bảo có hơi lo lắng sốt ruột, tại sao trong một ngày lại bị nhắc soi gương đến hai lần, "Mặt đệ bẩn thật hả?”
“Cũng không bẩn lắm đâu.” Đường Hi rải một lời nói dối.
Cũng không phải bẩn lắm…… Vậy có nghĩa là bé vẫn bẩn!
Bệch sạch sẽ thúc đẩy, bé đặt chiếc gương xuống chạy đi rửa mặt lần nữa.
Tàn hồn ngồi ngay ngắn trước gương, giải phóng linh khí rồi khẽ niệm chú: “Vọng Trần Kính ơi Vọng Trần Kính, hãy nói cho ta biết đứa trẻ kia trông như thế nào vào năm Thiên Thú thứ mười chín.”
Vọng Trần Kính lại bắt đầu gợn sóng, trong gương phản chiếu ra hình dáng của đứa trẻ vào năm Thiên Thú thứ mười chín. Nhưng khác với lần đầu tiên, lần này trên mặt Vọng Trần Kính xuất hiện một tầng băng sương màu trắng nhàn nhạt.
Đường Hi trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được, bởi vì Diệp Thanh trong gương đang nằm trong một cỗ quan tài băng khổng lồ, khuôn mặt thiếu niên tái nhợt, từng tấc da thịt, từng sợi tóc nhỏ bé đều bị đông cứng, hàng lông mi dài khép hờ, cậu có vẻ như đang ngủ, nhưng Đường Hi biết rằng thiếu niên đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Bởi vì trên bụng có một miệng vết thương màu đỏ rất lớn, rõ ràng là dấu vết do bị kiếm đâm, một con khổng tước nằm ở bên cạnh quan tài băng, dường như cũng không còn dấu hiệu sinh mệnh, một người một tước gắt gao gắn bó.
Đường Hi nhìn chằm chằm hồi lâu, vừa tức giận vừa đau lòng: “Chết tiệt! Tại sao tương lai vẫn không thay đổi!”
Cùng lúc đó, hai luồng kiếm ý màu trắng chói mắt lóe lên trên bầu trời thành Vân Châu.
Người qua đường sôi nổi ngẩng đầu lên, tiếng kinh hô bên tai vang lên không dứt, thì ra là hai thiếu niên choai choai đang ngự kiếm phi hành. Bọn họ khoảng chừng 17-18 tuổi, mặc đồng phục màu trắng của đệ tử Quy Nguyên Tông, trông đặc biệt đĩnh bạt tiêu sái.
Hai thanh kiếm không hề cố ý náo loạn đường phố hay gây mất trật tự, mà dừng lại ở khách sạn lớn nhất thành Vân Châu.
Tu sĩ trẻ tuổi đi đầu bên hông treo một thanh huyền kiếm, thân kiếm như băng như ngọc, vừa nhìn đã biết khí chất bất phàm.
Chưởng quầy vui vẻ, vội vàng chạy lại đón, “Hai vị chính là người đã nhận ủy thác, tới hàng yêu trừ ma?”
Tu sĩ trẻ tuổi khẽ gật đầu, chắp tay nói: “Đúng vậy, chúng ta là đệ tử của Quy Nguyên Tông, ta tên Trịnh Nhất Minh, hắn là sư đệ của ta Cảnh Càn, vừa mới tiến vào khu vực này, chúng ta liền phát hiện phía tây nam có yêu khí đỏ như máu đến tận trời, hẳn là một con Ác Mộng xà trên Kim Đan kỳ. "
Kỳ thực la bàn của bọn họ cảm ứng được không chỉ một luồng khí tức cường đại, điều này khá khó giải quyết, lúc đó bọn họ đã kinh hãi như sông cuộn biển gầm, cũng chỉ có thể thở dài cảm thán, thành Vân Châu không hổ danh là đại thành tu tiên, không chỉ có tứ đại gia tộc trấn thủ, mà đám yêu ma quỷ quái bản địa cũng không hề thua kém.
Lần này bọn họ phụng lệnh mang theo một đám sư đệ sư muội xuống núi, không chỉ phải chủ trì cuộc tuyển chọn của tông môn, còn phải điều tra tình hình, vì dân trừ hại.
Ngoài ra, bọn họ còn phải tìm cách liên lạc với sư đệ Tần Tuần đã ra ngoài từ lâu, đối phương là một con xà yêu ngàn năm, thực lực nhất định không thể khinh thường, thêm một người tức là thêm một phần lực lượng.
Lúc này Tần Tuần đang bế quan chữa thương, linh khí trong cơ thể lưu chuyển, nghe được lời lão giả Ngọc Bội nói, đôi mắt mơ hồ của hắn đột nhiên mở ra, “Xà yêu?”
“Không sai, ta tính ra ở phụ cận có một con yêu thú vô cùng hung ác hay lui tới, chắc là một con yêu xà Kim Đan, thịt là vật đại bổ có thể nấu canh, yêu đan có thể trợ giúp ngươi đột phá lên Trúc Cơ trung kỳ, da rắn lột xuống có thể làm thành giày nước lửa bất xâm, nếu túi trữ vật của ngươi không đủ chỗ cũng có thể nhân cơ hội này đổi cái mới. Nhược điểm duy nhất là con xà yêu đó thực lực rất mạnh, có hơi nguy hiểm, nếu không thể giải quyết trong một đòn thì sẽ bị nó quấn lấy. Nhưng mà ngươi là cứu thế chi tử, sau này nhất định sẽ phải đối mặt với những kẻ địch mạnh mẽ hơn, con xà yêu này chỉ có thể miễn cưỡng làm đá kê chân cho ngươi…… "
Trong ngọc bài Quy Nguyên Tông của Tần Tuần có vài nhắn của hai vị sư huynh, ban đầu Tần Tuần không muốn để ý tới nhưng hiện tại đã có ý tưởng.
Hắn mím môi thở dài: “Xà yêu hại người, diệt trừ nó cũng coi như tích một phần công đức, ta sẽ lập tức liên lạc với nhóm sư huynh sư muội.”
Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ vào ngọc bài, đưa lính khí vào gửi thông tin đi, hai người nói chuyện một lúc, “Sư huynh đừng lo lắng, ta đã nắm rõ tung tích của con yêu xà kia rồi, lần này nhất định sẽ là một trận ác chiến. Đệ tử Quy Nguyên Tông chúng ta mang lòng yêu thương chúng sinh, cho dù phải đánh cược tính mạng, ta cũng phải chém chết nó!”
Giọng điểu hắn ngay thẳng chính trực, lặng lẽ nắm chặt Phi Sương kiếm trong tay, hắn bổ não chính mình mười phần tràn đầy nhiệt huyết, khí khái uy nghiêm.
Cứu thế chi tử phải làm gì? Hẳn là phải như vậy!
Ở phía bên kia, đêm đã khuya.
“A, đệ buồn ngủ rồi, Đường Hi ca ca ngủ ngon nha~” Tiểu bảo bảo ngáp một cái, nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt, ôm chặt gối đầu mềm mại như một chú mèo ngoan ngoãn, sau đó bé nằm mộng, mơ thấy một con rắn.