Nữ Hoàng Trường Lạc

Chương 6


2 tuần

trướctiếp

Sư phụ ngoài miệng chưa nói gì, nhưng ta cảm giác được rằng người rất vui mừng.

Không biết là người nói gì với quản gia, quản gia sau khi liếc nhìn ta một cái, cung cung kính kính đáp lại: “Vâng.”

Sư phụ hỏi ta, biết một mẫu ruộng lớn bao nhiêu không? Sản lượng lương thực mỗi mẫu ruộng là bao nhiêu? Bốn mùa có thể trồng được cái gì?

Có hạt gạo, lúa mì, rau dưa, cỏ dại, có phân biệt được hay không?

Ta nghe xong lắc đầu.

Làm sao ta nhận ra được những thứ đó?

“Nhận ra hay không không quan trọng, chỉ cần ngươi có lòng vì nước vì dân, biết dùng người giỏi, tuệ nhãn thức châu, (8) bởi vì có rất nhiều người có khả năng làm việc vì đế vương.” 

Ta nháy mắt hiểu được, đây là sư phụ bắt đầu giảng bài cho ta nghe.

“Đồ nhi tuân theo lời dạy của sư phụ.”

Bị mấy công tử tiểu thư còn nhiều tuổi hơn ta mấy tuổi gọi là sư thúc, khiến cho mặt ta đỏ bừng. Mấy sư huynh của ta còn nhiều hơn phụ hoàng mấy tuổi, khi gọi ta là sư muội họ cũng vô cùng nghiêm túc, cũng không bởi vì tuổi ta còn nhỏ mà khinh thường. Bọn họ vô cùng tán đồng về chuyện giúp người dân khai hoang cày ruộng, nên đã thảo luận ra mấy phương án. 

Thật ra trong lòng ta cũng có một ý tưởng khác.

“Ta muốn đo đạc đất đai trong tay địa chủ thân hào, cần phải đối chiếu với khế đất, ta cũng chỉ nhận khế đất mà thôi. Những vùng đất trực thuộc dưới danh nghĩa tú tài, cử nhân, tốt nhất là sớm lấy về đi, nếu không sau này muốn đăng ký vào sổ, ta nhất định không nhận bọn họ là chủ nhân của mảnh đất đó.”

Có công danh, có nghĩa là đồng ruộng có thể miễn trưng thu thuế đất, nhưng như thế này thì không chỉ miễn cho một mình hắn, mà còn miễn cho toàn bộ cho cả gia tộc của hắn, thậm chí là bạn bè của hắn nữa.

Bọn họ lợi dụng sơ hở để tránh phải nộp thuế, như thế là gây tổn thất cho triều đình. 

Mỗi ba năm, lại có bao nhiêu học sinh đi thi lấy công danh?

Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, hàng ngàn hàng vạn sâu mọt có thể gặm cắn sạch sẽ một quốc gia, làm sao có thể tồn tại lâu dài?

Sư phụ nhìn về phía ta, trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Ngươi lấy danh nghĩa nào để làm việc này?”

“Phụ hoàng ban Sâm Châu cho ta làm đất phong, làm công chúa, là chủ nhân của mảnh đất này, thống trị vùng đất phong của mình, có tính là có đủ danh nghĩa hay không?”

“Nếu thế, vi sư sẽ trở thành người đầu tiên đứng về phía ngươi.”

Thánh chỉ của phụ hoàng tới rất nhanh, thánh chỉ khen ta đến trên trời dưới đất có một không hai. Quan viên, thân hào, phú hộ lại tặng lễ đưa bạc cho ta, ai đến ta cũng không từ chối.. 

Đến khi ta yêu cầu phải đo đạc tất cả những mảnh đất đai thuộc về sở hữu của từng người, một lần nữa đăng ký vào sổ, chủ nhân của thổ địa chỉ nhận khế đất, trên khế đất có bao nhiêu đất, đều phải đo đạc là bao nhiêu, nếu nhiều hơn sẽ đều tịch thu sung công.

Bọn họ nóng nảy, từng người từng người một bắt đầu tới cửa hỏi thăm tin tức. 

Ta với sư phụ cùng nhau gặp bọn họ. 

Bọn họ kiềm chế lửa giận, oán khí, chỉ là ta không e ngại bọn họ, nói với bọn họ vì sao sẽ làm như vậy. 

Nếu nghe theo, chúng ta sẽ nói chuyện tử tế, nếu là không nghe theo.

Hừ

Bọn họ mỗi nhà mỗi hộ, từ trên xuống dưới có mấy trăm khẩu, ta cũng không tin bọn họ chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật.

Những loại người như bọn họ, nếu thật sự xét nhà, chắc chắn là sẽ tra ra không ít thứ tốt.

Việc này là ta nghe được mấy nữ sư điệt lộ ra.

Rất nhanh, cửa nha môn đầy người, tới để bổ sung khế đất, khế ước, sửa đổi khế ước, nhiều đến mức tranh giành lẫn nhau. 

Cũng có người đi nha môn để cáo trạng, nói là đồng ruộng của mình bị bá chiếm, tóm lại là vô cùng náo nhiệt. 

Ta muốn đi xem náo nhiệt, nhưng sư phụ yêu cầu ta phải học rất nhiều, làm không xong, căn bản là không làm xong. 

Khi nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương, ta lau sạch mồ hôi trên trán, dụi dụi mắt dường như không thể tin nổi. 

“Hoàng Hậu nương nương?”

Ta chạy tới phía nàng, đâm đầu vào lòng ngực nàng ôm lấy. 

Nàng duỗi ta chống vào trán của ta, không cho ta tới gần. 

Ta giãy giụa vài cái, mà giãy không ra nổi. 

Trong lòng nghĩ ra một kế, thấp giọng kêu: “Cữu cữu.” (9)

Hắn ngạc nhiên.

Ta thuận lợi bổ nhào vào lòng ngực của hắn, ôm lấy eo hắn, lộ ra một nụ cười đắc ý. 

____

(8) Tuệ nhãn thức châu: Ánh mắt tinh tường có thể phân biệt được người giỏi, điều tốt.

(9) Cữu cữu: Cậu (anh, em ruột của mẹ)

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp