Nữ Hoàng Trường Lạc

Chương 5


2 tuần

trướctiếp

Bởi vì một câu thiếu bạc của ta, những hương thân hào phú ở Kỳ Liên Sơn để cho nữ nhi của bọn họ tới cửa hỏi thăm, vàng thật bạc trắng hết rương này tới rương khác.

Trên mặt ta không áp chế được niềm vui vui.

Lăng Dung lắc đầu: “Công chúa, ý mừng trên mặt ngài phải áp chế lại.”

Ta cố ý xịu mặt, nhưng nhìn thấy những rương vàng rương bạc xếp đầy trước mặt, ta thật sự không nhịn được.

“Công chúa, dựa theo yêu cầu của người, đã đem quân dẫn người đi tìm heo con.”

Ta gật gật đầu.

Người dân không mua nổi heo con, ta sẽ mua cho bọn họ nuôi, chờ đến năm sau heo xuất chuồng, lại bán heo lấy tiền bù vào.

Tuy là nuôi một con heo không dễ, nhưng dù sao cũng có thể kiếm được ít tiền bạc.

Chờ đến khi đã khai khẩn đất hoang, nuôi trồng hoa màu, sẽ có thực phẩm để nuôi dưỡng.

Ta có ý tưởng nhưng lại không có kế hoạch chu đáo.

Nên ta cần phải tìm người đến bày mưu tính kế cho ta.

“Khởi bẩm công chúa, có tin tức của Phạm lão tiên sinh.”

“Lăng Dung, lấy chút đồ vật rồi chúng ta đi.”

Ta gấp không chờ nổi muốn gặp Phạm lão tiên sinh này.

Đáng tiếc là lão tiên sinh căn bản không muốn gặp ta.

Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, ta bảo Lăng Dung đưa vào kế hoạch ta đã viết mất một đêm.

“Nếu văn không được ngươi phải dùng võ (6), cần phải để lão tiên sinh thấy.”

Phạm lão tiên sinh đã từng làm quan đến Thượng thư, từ khi hoàng tổ phụ của ta vẫn còn, một lòng vì dân tràn ngập khát vọng lại gặp một hôn quân, nản lòng thoái chí mới từ quan quy ẩn.

Trong viện truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào, ta rất tò mò, nhảy lên đầu tường, đối diện với ông lão ở phía dưới.

“...”

“...”

Ta nhìn ông ấy.

Ông ấy nhìn ta.

“Công chúa thực sự đã khiến lão phu mở mang tầm mắt.”

“Bái kiến lão tiên sinh.”

Ta nhảy xuống tường vây, bảo Lăng Dung dừng tay, lại hành lễ đối với Phạm lão tiên sinh: “Vãn bối bái kiến Phạm lão tiên sinh, có chút mạo phạm, xin lão tiên sinh bỏ qua.”

Phạm lão tiên sinh không nói chuyện. 

Cũng chỉ cho là ta chỉ là một đứa trẻ con đang đùa nghịch, khi mở tin hàm ra còn không để ý, rất có vẻ ra sao cũng được, chỉ là nhìn vài câu sau, lão tiên sinh mở to mắt nhìn ta một cái, chậm rãi ngồi thẳng thân mình.

Đợi sau khi xem xong tin hàm, ông ấy phất tay bảo mọi người lui ra.

“Công chúa to gan như vậy, Hoàng Thượng có đồng ý không?”

“Lão tiên sinh ngài cảm thấy, chỉ có một bầy sói nho nhỏ, vì sao phụ hoàng lại để ta mang binh tiến đến? Vì sao không phải điều binh ở gần đến? 5000 người có thể làm được quá nhiều việc không phải sao?”

Hắn nắm chặt lấy tin hàm, yên lặng nhìn ta.

Thật lâu sau hắn nói: “Mưu đồ của công chúa không hợp với lẽ thường.”

“Lão tiên sinh lại là người cổ hủ như vậy hay sao? Thế nhân đều nói nam tôn nữ ti (7), chẳng qua là nam nhân vì bọn họ mà khoác lên một tầng dối trá mà thôi.”

Ta đứng lên, nói năng có khí phách: “Vị trí đế vương, người có tài năng nhất mới có được, ngồi ở trên long ỷ phóng khoáng tự do, biết dùng người, bảo vệ quốc gia trọng trấn biên cương, khiến cho nước láng giềng phải thần phục, bình ngoại bang dẹp nội loạn, khiến cho người dân trải qua cuộc sống ấm no hạnh phúc, đó chính là hoàng đế tốt, nam hay nữ cũng không quan trọng.”

“Phạm lão tiên sinh lòng mang thiên  hạ, hùng tài đại lược mưu trí vô song lại không có nơi thi triển tài năng, là tổn thất của Đại Càn ta.”

Ta trịnh trọng hành lễ với ông ấy: “Khẩn cầu tiên sinh trợ giúp ta, ngày nào đó ta bình định sẽ trả lại cho tiên sinh một thiên hạ thái bình thịnh thế, đất trời sáng tươi.

Ông ấy đứng dậy quay lưng về phía ta.

Ta cong lưng cúi đầu, nhìn gót chân của ông ấy

Chờ đợi một hồi lâu.

Hai chân đã tê cứng, eo lưng cũng nhức mỏi, sắp không kiên trì nổi nữa.

Ai da, bịch một tiếng, ta quỳ bò xuống đất.

Phạm lão tiên sinh quay đầu cười hỏi: “Đây là muốn bái lão phu làm thầy sao?”

Trên đời còn có chuyện tốt đến như vậy sao?

“Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi.”

Ta lập tức nghiêm túc dập đầu.

“Sư phụ, chờ đến khi trở về kinh thành, đồ nhi sẽ thêm lễ kính trà.”

Sư phụ vẫy vẫy tay: “Những nghi thức xã giao đó miễn đi.”

“Vi sư hôm nay nhận ngươi, cũng là vì không muốn cuộc đời này chí khí không thành, lại càng không muốn ý chí hiên ngang nhiệt huyết lớn lao không có chỗ biểu hiện. Ngươi hãy nhớ những lời nói hôm nay, một ngày nào đó nếu ngươi vi phạm hứa hẹn, vi sư nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

“Ta Triệu Trường Lạc thề với trời, nếu có ngày nào đó vi phạm ước nguyện bạn đầu, trở thành một hôn quân hại nước hại dân, trời xanh không dung, thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế.”

“Ngươi…” Sư phụ trợn mắt nhìn ta, lại bất đắc dĩ thở dài: “Đứng lên đi!”

Ta lập tức đứng dậy, vội hỏi: “Sư phụ, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?”

“Vội vàng như vậy sao?”

“Sớm ngày nào giúp người dân có được mảnh đất của riêng mình, bọn họ sẽ sớm được sống những ngày tốt đẹp ngày đó. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp