17.
Sáng hôm sau tôi chạy thật nhanh xuống cầu thang về phía cổng thôn. Thẩm Xuân Ni, ả đàn bà bán thảm này, đã khóc suốt đêm, giọng cô ta trở nên khàn khàn nhưng cô ta vẫn có thể tiếp tục bán thảm.
“Chúng tôi không nhiễm bệnh, thật sự không nhiễm bệnh!”
“Các chú các thím, cháu cũng lớn lên ở Trương Gia thôn, chú thím không thể giương mắt nhìn cháu chet được!”
“Có 7 m//ạng người ở đây! Lương tâm của các người sẽ không bị cắn rứt khi nhìn chúng tôi chet ở đây sao?”
Đúng như tôi mong đợi, tôi nhìn thấy rất nhiều biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt của nhiều người.
Dì Vương nói: “Bọn họ đều đã tới cổng thôn của chúng ta…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play