Cửu Thiên Tuế

Chương 6: Thiếu niên tâm sự đương kình vân


2 tuần

trướctiếp

“Nhưng điện hạ thích ăn thì hắn cũng thích.”

 

Sau một đêm tra khảo, Tiết Thứ vậy mà lại cạy được miệng của phạm nhân nhưng vẫn không hỏi ra được nhiều thứ hữu dụng. Đối phương chỉ là một quân cờ trong kế hoạch, nhận lệnh dẫn hồ yêu tới Hoàng Cực Điện vào đêm Trừ Tịch.

Còn về những việc khác, hắn ta không biết rõ. Điều duy nhất có thể xác định là người của Vong Trần đạo nhân truyền tin cho hắn ta.

Điều này không hẹn mà trùng với suy nghĩ của Tiết Thứ.

Nếu tối hôm qua hắn không ra tay, yêu hồ xuất hiện gây ra rối loạn thì người được lợi nhất cũng chỉ có Vong Trần đạo nhân.

Hoàng Cực Điện ở phía Nam, ngược lại Huyền Khung bảo điện nơi Vong Trần đạo nhân sinh hoạt lại nằm phía Đông Bắc hoàng cung Đại Yên. Khi ấy sự việc phát sinh đột ngột, Long Phong Đế đã hạ lệnh cho người đi gọi Vong Trần đạo nhân đến trong lúc hoảng loạn, trong cung lại không được cưỡi ngựa, nhanh nhất cũng phải mất hai khắc mới đến nơi.

Nhưng đêm đó lúc Vong Trần đạo nhân xuất hiện thì mũ áo đã chỉnh tề, thần thái thong dong, quả thực là tiên phong đạo cốt, đương nhiên là đã sớm có chuẩn bị.

Trong lòng Tiết Thứ tập trung xác định kẻ khả nghi, hắn lại đi một chuyến đến Từ Khánh Cung tìm Triệu Lâm mượn người.

Vừa vặn gặp Triệu Lâm đang dẫn theo một đội thị vệ tuần tra Đông Cung, thấy hắn đầy người huyết khí đi tới thì rất kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Tiết đại nhân đây là…”

“Đã thẩm vấn phạm nhân xong xuôi, cho tôi mượn một đội thị vệ đi bắt người, tránh cho hắn ta chạy mất.” Khi đối mặt với người mình không thích Tiết Thứ luôn thiếu kiên nhẫn vô cùng, thậm chí giọng điệu không hề khách khí chút nào.

Vốn dĩ Triệu Lâm còn muốn hỏi tại sao thẩm vấn nhanh thế cơ mà rất nhanh phản ứng lại, thấy trên người hắn nồng nặc mùi máu tanh, dĩ nhiên là đã dùng cực hình.

Những đánh giá trước đây của gã về Tiết Thứ quả thật không hề sai.

“Tôi cần xin chỉ thị của điện hạ để điều động thủ vệ Đông Cung.” Cùng làm việc cho điện hạ, Triệu Lâm không gây khó dễ cho hắn nên tốt tính nói: “Chắc là điện hạ đã tỉnh, nếu Tiết đại nhân sốt ruột thì cùng đi theo đi.”

Tiết Thứ vốn đã động tâm tư nhưng chợt nhớ tới bản thân vừa thẩm vấn phạm nhân cả một đêm, xiêm y dính đầy máu khô dơ bẩn, người khác thấy thì thôi, trái lại không nên làm điện hạ kinh sợ.

Người như y phải ngồi ở nơi cao sạch sẽ.

Hắn lắc đầu, giao lời khai của phạm nhân cho Triệu Lâm: “Tôi đứng đây đợi.”

Triệu Lâm không nói gì thêm nữa, vội vàng đi tìm Ân Thừa Ngọc.

Ân Thừa Ngọc mới dùng điểm tâm xong, đang đọc sách ở Hoằng Nhân điện. Sau khi nghe Triệu Lâm hồi bẩm, y mở cửa sổ nhìn về phía xa kia song chỉ phảng phất nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

“Không cần điều động nhân thủ của Đông Cung, ngươi báo Cung Phi Hồng một tiếng, bình thường lão muốn đấu đá gì đó với Đông, Tây Xưởng cũng không sao nhưng đừng chậm trễ chính sự bệ hạ giao phó. Bảo lão điều một đội hiệu úy cho Tiết Thứ sử dụng.”

Triệu Lâm lĩnh mệnh lui ra ngoài.

Ân Thừa Ngọc cách cửa sổ nhìn thấy gã nói chuyện với Tiết Thứ, sau đó cùng nhau ra khỏi cửa Từ Khánh Cung, hẳn là tìm Cung Phi Hồng mượn người .

Y khẽ hừ, gọi Trịnh Đa Bảo tiến vào: “Hôm trước bảo ngươi thỉnh thái y xem thương thế của Tiết Thứ, thái y nói sao?”

Trịnh Đa Bảo ngẩn người, không biết vì sao hôm nay điện hạ lại đột nhiên nhắc tới việc này nhưng vẫn một năm một mười hồi bẩm: “Lúc Lưu thái y đến thì Tiết đại nhân đã tự xử lý băng bó miệng vết thương xong. Nô tài lo lắng nên kêu Lưu thái y kiểm tra lại lần nữa, miệng vết thương ước chừng dài một gang tay, không tổn thương đến gân cốt. Lưu thái y khâu lại vết thương rồi đắp thuốc, nói dưỡng nửa tháng là tốt rồi.”

Nghe thấy hắn phải đắp thuốc nửa tháng, Ân Thừa Ngọc theo bản năng nhíu mày song ngay lập tức nghĩ Tiết Thứ còn không tự quý trọng thân thể, y ở đây lo bò trắng răng làm gì? Thật là rảnh rỗi.

Tên Tiết Thứ này không chỉ xương cứng mà mệnh cũng dai.

Kiếp trước Ân Thừa Ngọc từng thấy nhiều vết sẹo cũ đan xen trên ngực hắn, thậm chí còn có một vết ngay chỗ trí mạng thế mà không phải Tiết Thứ vẫn còn sống tốt sao? Còn có thể chèn ép y nữa cơ!

Người ta nói tai họa lưu ngàn năm [1], mạng của Tiết Thứ còn dài hơn cả y.

[1]: trích từ câu “Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm”, người xấu thì tiếng xấu sẽ lưu lại đến hàng ngàn năm sau.

*

Tiết Thứ dẫn hai mươi tên hiệu úy đi thẳng đến Huyền Khung bảo điện.

Huyền Khung bảo điện là cung phía đông trong sáu cung, các cao nhân gần đây Long Phong Đế mời đến đều được an trí ở chỗ này, bình thường trừ khi bệ hạ truyền thì nhóm đạo sĩ ở trong điện phụng dưỡng tổ sư gia, ít người ra vào nên hơi quạnh quẽ.

Nhưng hôm nay Huyền Khung bảo điện lại yên tĩnh quá mức.

Tiết Thứ lệnh người canh cửa rồi dẫn thủ vệ đi đến chỗ ở của Vong Trần đạo nhân.

Đang định gõ cửa thì hắn bỗng ngửi được mùi máu tươi rất nhạt, Tiết Thứ nheo mắt, nhấc chân đá văng cửa xông vào.

Chỉ thấy ngay sát cửa có hai tên đạo sĩ nằm giữa vũng máu, trên ngực có vết thương. Vệt máu từ đại điện một đường dẫn đến bên trong. Tiết Thứ đi lần theo vết máu thì thấy thi thể treo lủng lẳng phía trên xà nhà .

Là Vong Trần đạo nhân.

Tiết Thứ nhìn thi thể lay động không ngừng, đột ngột quay mặt nhìn về phía cửa sổ bên cạnh đang mở ra một nửa, hắn lập tức nhảy qua cửa sổ đuổi theo nhưng đã chậm một bước, chỉ thấy một bóng đen phía xa sau đó đã không tìm thấy tung tích.

Mắt thấy đuổi theo không kịp, sắc mặt Tiết Thứ âm trầm quay lại trong phòng.

Thi thể của Vong Trần đạo nhân đã được tháo xuống khỏi xà nhà, Cẩm Y Vệ tiến đến báo cáo: “Có vẻ như sau khi xảy ra nội chiến vì sợ tội nên tự sát.”

Tiết Thứ không có ý kiến, hắn đi một vòng quanh thi thể, đôi mắt chợt lóe, phân phó cho đám người còn lại: “Các ngươi ra ngoài canh chừng đi.”

Những người khác không rõ lý do song bây giờ hắn là người dẫn đội nên đành phải nghe lệnh lui ra ngoài.

Đợi người đi hết, Tiết Thứ mới ngồi xổm xuống cẩn thận sờ lên yết hầu của Vong Trần đạo nhân, quả nhiên thấy nhô lên bất thường.

Hắn híp đôi mắt lại, ngón tay thăm dò vào bên trong cuối cùng nặn ra một quả lạp hoàn* từ cổ họng của Vong Trần đạo nhân.

(*Lạp Hoàn 蜡丸: Được điều chế với sáp ong bằng cách đun chảy và vê viên ở nhiệt độ gần nhiệt độ đông rắn của sáp, thường có khối lượng từ 0,3 – 0,5 gram, ngày xưa còn được dùng để giấu mật thư.)

Nhất định là Vong Trần đạo nhân đã biết tai họa sắp đến nên muốn cất giấu đồ vật bảo mệnh bên người mình nhưng không ngờ người giết hắn ta lại đến quá nhanh, vội vàng nuốt lạp hoàn vào bụng trong lúc nguy cấp. Kết quả là quá kinh sợ nên bị nghẹn, sau đó lại bị sát thủ ngụy trang thành treo cổ tự tử dẫn đến lạp hoàn mắc lại ở thực quản.

Nếu Tiết Thứ không chú ý tới thi thể lắc lư không ngừng rồi đoán ra sát thủ mới chạy thoát không lâu thì cũng sẽ không chú ý tới chi tiết nhỏ như vậy.

Tiết Thứ bóp vỡ lạp hoàn, phát hiện giấu bên trong là nửa tờ diêm dẫn* dẫn chỉ**.

(*Diêm dẫn 盐引: Là một loại tiền tệ như ngân phiếu nhưng có trị nhỏ (lấy đơn vị đo là muối, thời Minh người ta cũng trao đổi muối như vàng bạc.)

(**Dẫn chỉ 引纸: Giấy buôn muối, ghi số lượng cân muối rồi giao cho thương lái.)

Tiểu thương bán muối của Đại Yên đều cần dẫn chỉ này, lúc trước hắn đã từng thấy ở chỗ diêm thương. Mỗi “Dẫn” diêm dẫn sẽ phân ra phía trước phía sau, bên trên ghi giá cả số lượng bao nhiêu, sau khi thêm ấn xé thành hai nửa, phía trước giữ lại làm “Dẫn căn*”; phía sau đưa cho diêm thương làm bằng chứng gọi là “Dẫn chỉ”.

(*Dẫn căn: giấy làm căn cứ bán muối .)

Dẫn chỉ giấu trong lạp hoàn này nhìn không ra có gì khác biệt nhưng Vong Trần đạo nhân giấu kĩ như vậy khẳng định cái này không hề đơn giản. Chưa kể một đạo sĩ nắm diêm dẫn dẫn chỉ trong tay cũng cực kỳ khả nghi.

Tiết Thứ cất dẫn chỉ cẩn thận rồi mới gọi người vào dọn xác.

Hiện giờ đã có lời khai, Vong Trần đạo nhân “sợ tội tự sát”, án Hồ yêu hồ đã có thể kết án nhưng Tiết Thứ không vội vã đến phục mệnh Long Phong Đế.

Trực giác hắn cho rằng cái chết của Vong Trần đạo nhân e là không đơn giản như vậy.

Trong vòng một ngày, Tiết Thứ hai lần đến Từ Khánh Cung cầu kiến, tuy nhiên hiện tại hắn phải về Tây Xưởng thay một bộ xiêm y sạch sẽ trước.

Khi Tiết Thứ được Trịnh Đa Bảo dẫn tới, Ân Thừa Ngọc đang ở noãn các ngắm tuyết, trước mặt còn có ấm trà đang đun trên bếp lò, hơi nóng tỏa ra hun khuôn mặt trắng như tuyết của y đỏ ửng, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.

“Lại có chuyện gì?” Ân Thừa Ngọc nâng mắt nhìn hắn, tiếp tục tự pha trà.

Chắc là vì tâm tình vui vẻ nên thần sắc nhuốm chút lười biếng, hiếm khi thấy giọng nói y lộ ra ôn hòa thân thuộc.

Ánh mắt Tiết Thứ dừng trên ngón tay đang cầm quai ấm trà xanh nhạt của y rồi mới giao dẫn chỉ lên: “Vong Trần đạo nhân bị giết, nô tài tìm được cái này.”

“Cái gì?”

Ân Thừa Ngọc thờ ơ nhận lấy, sau khi xem kỹ lập tức ngừng lại, nhướng mày giọng điệu kinh ngạc: “Diêm dẫn?”

Sắc mặt của y dần dần trở nên ngưng trọng, thân thể đang dựa nghiêng cũng ngồi thẳng dậy, y cẩn thận quan sát dẫn chỉ cũ kia một lúc lâu, sau đó dường như đã thông suốt nên vẻ mặt bỗng dưng tràn ngập ý cười.

Cất dẫn chỉ đi, Ân Thừa Ngọc nhìn về phía Tiết Thứ, vẻ mặt khó được dịu dàng: “Làm không tồi, lần này ngươi lập công lớn.”

Kiếp trước khi Đại cữu cữu Ngu Sâm bị cuốn vào án tham ô, Ngu gia suy tàn là bắt đầu từ diêm dẫn này. Vốn dĩ y cho rằng có người cố ý hãm hại Ngu gia nhưng hiện tại xem ra sau khi âm mưu bại lộ, bị người sau màn thuận nước đẩy thuyền giá họa cho.

Tiết Thứ không biết người sau lưng Vong Trần đạo nhân là ai cơ mà y đã trải qua một đời đương nhiên biết rất rõ.

Đúng là Tam đệ của y, Ân Thừa Cảnh.

Ngoại trừ Ân Thừa Nguyệt còn chưa sinh ra, hiện tại Long Phong Đế có bốn hoàng tử và một công chúa.

Nhị hoàng tử Ân Thừa Chương do Văn quý phi sinh, từ trước đến nay hành sự phô trương, công khai hư hỏng. Tam hoàng tử Ân Thừa Cảnh do Đức phi sinh, tính tình bừa bãi ngỗ ngược, thường hay trêu hoa ghẹo nguyệt, thích nuôi dưỡng ca kỹ, nhìn như không ham ngôi vị hoàng đế song thật ra đã sớm âm thầm tính kế. Về phần Tứ hoàng tử Ân Thừa Tự mới mười tuổi thì chưa bộc lộ dã tâm.

Vong Trần đạo nhân là người của Ân Thừa Cảnh, hiện giờ lại liên quan đến diêm dẫn. Nếu như vậy thì án tham ô quan diêm đời trước chắc chắn có dính dáng đến gã, đại cữu cữu Ngu Sâm chẳng qua là người chịu tội thay thôi.

Ân Thừa Ngọc rũ mắt trầm tư, một lát sau gọi Triệu Lâm đến phân phó: “Đi điều tra lai lịch của Vong Trần đạo nhân.” Ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Nhà thư sinh họ Triệu bị hồ yêu giết cũng tra luôn một thể.”

Y cho rằng những việc này dường như có dây mơ rễ má với nhau.

Sau khi Triệu Lâm lĩnh mệnh lui ra, Ân Thừa Ngọc lại nhìn về phía Tiết Thứ mỉm cười, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt: “Ngươi muốn phần thưởng gì?”

Nói xong vừa vặn nhìn thấy đĩa Kẹo Râu Rồng trên bàn, y thuận miệng nói: “Cô nhớ ngươi cũng thích Kẹo Râu Rồng, cái này thưởng cho ngươi.” Y nâng cằm, Trịnh Đa Bảo hiểu ý đưa đĩa Kẹo Râu Rồng chưa động vào đến trước mặt Tiết Thứ.

Tiết Thứ khó xử nhíu mày, sau một lúc giãy giụa mới cầm một miếng lên đưa vào trong miệng nhưng làm sao cũng không nuốt xuống hết được.

Xưa nay hắn không thích ăn ngọt, Kẹo Râu Rồng ngọt ngấy vừa chạm vào lưỡi thật sự ngán đến hoảng.

Ân Thừa Ngọc chú ý tới vẻ mặt của hắn, hơi nghi ngờ: “Ngươi không thích ăn?”

Tiết Thứ chần chừ một chốc, sợ Ân Thừa Ngọc lại bắt hắn ăn nữa cuối cùng mới thành thật nói: “Nô tài không thích đồ ngọt.”

Ân Thừa Ngọc hơi sửng sốt.

Sở dĩ y nhớ rõ Tiết Thứ thích ăn Kẹo Râu Rồng là bởi vì đời trước khi y đánh cờ với Tạ Uẩn Xuyên, vừa lúc trù phòng đưa Kẹo Râu Rồng đến. Tạ Uẩn Xuyên thích ngọt giống y nên y thuận tay tặng đĩa kẹo cho hắn ta. Sau đó không biết tại sao Tiết Thứ nghe được việc này, đêm ấy sau khi giày vò y mấy lần liền âm dương quái khí: “Ta cũng thích ăn Kẹo Râu Rồng, tại sao điện hạ không tặng cho ta một đĩa? Xem ra điện hạ rất quan tâm đến những người râu ria bên ngoài.”

Khi đó y rất tức giận muốn trả thù nên bảo trù phòng ngày ngày chuẩn bị một đĩa Kẹo Râu Rồng đưa cho Tiết Thứ.

Đồ ăn vặt ngọt như vậy mỗi ngày đều ăn chẳng phải sẽ ngọt chết hắn sao.

Ban đầu Tiết Thứ ngày nào cũng ăn, sau đó chắc là ăn ngán rồi nên không chịu ăn nữa. Bị y nói đâm chọt mấy lần thẹn quá thành giận, cố ý bóp nát ném vào người y.

Sau mấy lần đấu qua đá lại y mới không cho người đưa Kẹo Râu Rồng cho Tiết Thứ nữa.

Nhưng hiện giờ Tiết Thứ lại nói hắn căn bản không thích ăn ngọt!

Ân Thừa Ngọc cẩn thận nhớ lại tìm nguyên nhân —— Kẹo Râu Rồng cái gì, chẳng qua là Tiết Thứ tìm cớ chèn ép y thôi.

Y cười lạnh một tiếng nói: “Không muốn ăn thì không cần ăn, Trịnh Đa Bảo, cầm đổ đi.”

Không ngờ đến y tự dưng phát hỏa, cả Trịnh Đa Bảo và Tiết Thứ đều sửng sốt.

Đương nhiên Trịnh Đa Bảo không dám trái lời y, bưng dĩa Kẹo Râu Rồng định đem ra ngoài đổ.

Tuy rằng không rõ tại sao y mất hứng khi mình không thích ăn nhưng Tiết Thứ thấy hai tròng mắt của y tràn ngập lửa giận thì lập tức ngăn cản Trịnh Đa Bảo, lấy lại dĩa Kẹo Râu Rồng.

“Nô tài ăn.”

Ân Thừa Ngọc nhìn thấy mặt hắn bây giờ thì nhớ lại tình cảnh lúc trước nên lửa giận càng lớn hơn, y liên tục cười lạnh: “Nếu không phải vì ngươi lập công lớn thì hôm nay không phải ăn Kẹo Râu Rồng mà là ăn ván gỗ (hay còn có nghĩa là ăn gậy) đấy!”

Nói xong hung hăng trừng hắn một cái, phẩy tay áo bỏ đi.

Trịnh Đa Bảo chưa bao giờ thấy y thất thố như vậy, trố mắt nhìn một lúc mới vội vàng đi theo.

Chỉ còn lại Tiết Thứ bưng một đĩa Kẹo Râu Rồng đứng trong noãn các.

Hắn do dự lần nữa cầm một miếng kẹo lên nếm thử rồi lại nhíu mày bỏ xuống, quá ngọt.

Nhưng điện hạ thích ăn thì hắn cũng thích.

(*Bản gốc là Long Tu Tô (龙须酥): còn gọi là Kẹo Râu Rồng, một loại kẹo ở Trung Quốc, gần giống kẹo chỉ ở Việt Nam.)

——————————————————-

Tiết cún con: Tại sao điện hạ lại tức giận?

Điện hạ: ngươi tự hỏi bản thân đi :)))

Tiết cún con: ⊙﹏⊙


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp