Cửu Thiên Tuế

Chương 5: Đại tuyết áp thanh tùng


2 tuần

trướctiếp

“Điện hạ là quân, chúng ta là thần. Làm sao có thể tùy tiện hỏi thăm hành tung của điện hạ? Đây là bất kính!”

 

Tiết Thứ phụng mệnh hoàng đế tra xét người gây ra án hồ yêu song không có tiến triển.

Long Phong Đế là cửu ngũ chí tôn. Ông ta thấy Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng làm việc lơ là thì bắt đầu bất mãn trong lòng, thuận miệng đưa nhiệm vụ này cho Tiết Thứ vừa có công cứu giá, lệnh hắn phải bắt được thủ phạm trong mười ngày.

Thế nhưng ông ta lại không hề hứa ban cho Tiết Thứ một chức quan cũng không điều nhân thủ cho hắn. Tuy trên danh nghĩa phụng mệnh hoàng đế song Tiết Thứ vẫn chỉ là phiên dịch mang thân phận thấp kém mà thôi. Chưa nói đến người của Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, ngoài mặt đám phiên dịch Tây Xưởng nịnh nọt bắt chuyện với hắn nhưng khi cần ra sức làm việc lại lẩn đi mất.

Không có người trợ thủ, hắn đành phải tự tra xét.

Tiết Thứ lại đi Hoàng Cực điện một chuyến.

Qua một đêm, Hoàng Cực Điện bị tuyết trắng bao phủ toàn bộ, suýt nữa không còn thấy được dấu vết đêm qua.

Tiết Thứ dạo một vòng trước điện rồi lại đi xung quanh tìm kiếm, trong lòng thầm tính toán khoảng cách.

Sương lửa đỏ đêm qua gần như che phủ toàn bộ khoảng sân rộng của Hoàng Cực Điện. Lúc hắn còn lang thang trên phố đã từng gặp nhiều loại ảo thuật nhưng so với chuyện ở đây thì kỹ xảo của nghệ nhân lại chẳng bõ bèn gì.

Muốn gây ra cảnh tượng lớn thế này nhất định phải tốn rất nhiều công sức, hơn nữa rộng như vậy khẳng định cần phải tính toán trước để đảm bảo mọi chuyện được diễn ra thuận lợi, không chút sai sót.

Tuy Cẩm Y Vệ rất phế song chưa đến nỗi trơ mắt nhìn bọn thích khách đi lại trong Hoàng Cực điện. Vì vậy người giở trò nhất định phải có thân phận mới có thể giấu được tai mắt trong cung.

Hơn phân nửa là nội gián.

Rất ít người có thể tự do đi lại trong cung vậy mà đối phương lại liều mạng làm việc này thì nhất định phải có ích rất lớn cho hắn ta.

Tiết Thứ nhớ lại biểu hiện của mọi người đêm qua, sau khi loại trừ rất nhanh đã tìm ra kẻ đáng nghi nhất.

*

Náo loạn đến nửa đêm, sáng hôm sau Ân Thừa Ngọc thức dậy trễ.

Trịnh Đa Bảo nghe thấy động tĩnh tiến vào thì thấy y còn ôm chăn nghiêng người dựa vào đầu giường, tóc đen xõa tung trên đầu vai càng tôn lên khuôn mặt đẹp như ngọc, hiếm khi lộ ra vài phần lười biếng.

“Tuyết rơi suốt một đêm, bây giờ bên ngoài rất lạnh. Nô tài cố ý dặn trù phòng chuẩn bị canh dạ dày dê, điện hạ thức dậy có thể uống chút canh làm ấm thân thể.”

Ân Thừa Ngọc miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, có vẻ uể oải.

Y ngủ đến nửa đêm bỗng thấy trong chăn rất lạnh, sau đó không thể ngủ nữa.

Thật ra trước đây y không hề sợ lạnh, cái tật xấu này xuất hiện sau khi y bị đày đến hoàng lăng.

Giam cầm trong hoàng lăng – Nghe có vẻ như Long Phong Đế còn dư lại một chút tình phụ tử không nỡ giết y nhưng thật sự sống ở đây còn kinh khủng hơn cái chết.

Một người sống ở trong lăng mộ người chết thì có thể tốt ở chỗ nào?

Bị tước danh phận Thái tử, tiếng xấu lan truyền nên đi theo y tới hoàng lăng chỉ có một mình Trịnh Đa Bảo. Đừng nói là y, ngay cả Trịnh Đa Bảo cũng chưa từng phải chịu khổ như vậy.

Song khi ở hoàng lăng rồi, ngoại trừ có người đưa cơm ba bữa thì tất cả mọi việc khác phải tự mình làm lấy.

Lúc đó y sợ nhất là mùa đông.

Mỗi khi tuyết rơi, hoàng lăng lại lạnh hệt như hầm băng. Y là người mang tội trên mình dĩ nhiên không được cung cấp than lửa, vì là đầu năm nên chưa chuẩn bị được cái gì, dù có lạnh không ngủ được cũng phải cắn răng chịu đựng. Trịnh Đa Bảo giặt y phục đến nỗi đôi tay đã từng sống an nhàn sung sướng cũng bị nứt nẻ vì lạnh.

Tới năm thứ hai bọn họ có kinh nghiệm hơn, y cùng Trịnh Đa Bảo sớm đi xung quanh tìm củi về bổ ra phơi nắng để dành đốt qua mùa đông.

Ban đầu Trịnh Đa Bảo không muốn y đụng tay vào nhưng y đã ra nông nỗi này rồi, làm ra vẻ cao quý như ngọc kia để cho ai xem đây?

Không làm thì chỉ có thể nằm chờ chết.

Bọn họ chịu đựng qua năm năm bị giam cầm, thân thể y ngày càng tệ hơn. Mặc dù sau này kết minh cùng Tiết Thứ rồi quay về Đông Cung, y vẫn không thể quên cái cảm giác lạnh thấu xương như ở trong hầm băng đó.

Đến lúc đó đã sinh ra tật xấu sợ lạnh.

Mỗi khi vào đông, địa long* và chậu than trong phòng y sớm đốt nóng phừng phực hơn người khác. Khi đó Tiết Thứ nhất định phải ngủ trong phòng y, kết quả ở được mấy ngày đã nóng như lò thiêu còn bị chảy máu cam hai lần. Nhưng dù vậy hắn vẫn không chịu sang phòng khác mà ở lại bắt y không được nhiều đốt địa long như thế nữa.

(*Địa long (地龙) : hệ thống sưởi trong cung điện thời xưa, được đào dưới lòng đất.)

Đó là lần đầu tiên y phát hỏa với Tiết Thứ, sau đó lại hơi thấp thỏm, lo lắng sợ Tiết Thứ dưới cơn giận dữ phá hủy thỏa thuận. Song không ngờ rằng hắn không hề tức giận, ngược lại từ đó về sau hắn có thói quen đánh vài quyền vào buổi tối để đến khi đi ngủ ôm y khiến cả người y ấm áp thoải mái hơn so với đốt địa long. Vì thế y cũng miễn cưỡng chấp nhận hành vi ôm ngủ của hắn.

Bây giờ nghĩ lại Tiết Thứ có ưu điểm gì, chắc là chỉ có làm ấm giường rất tốt.

Ân Thừa Ngọc sâu kín thở dài, nói với Trịnh Đa Bảo: “Địa long trong phòng hình như không được ấm lắm, gọi người đến đốt nóng thêm đi.”

Trịnh Đa Bảo cảm nhận độ ấm trong phòng, nghĩ nếu lại đốt to hơn sợ là nóng đến chảy mồ hôi. Cơ mà khi ông ta nhìn sắc mặt trắng bệch của Ân Thừa Ngọc lại thấy có vẻ trận ốm nặng lần trước làm hại thân thể nên điện hạ mới sợ lạnh hơn người khác liền vội vàng nhận lệnh, trong lòng suy nghĩ ngày khác phải sai người làm một ít dược thiện để điện hạ bồi bổ thân thể.

Chờ tới khi chậu than được đốt nóng hơn rồi thì Ân Thừa Ngọc mới xốc chăn lên xuống giường.

Trịnh Đa Bảo hầu hạ y rửa mặt chải đầu thay y phục sau đó sai người mang ngọ thiện lên.

Ân Thừa Ngọc uống một ngụm canh dạ dày dê, thoải mái híp mắt mới hỏi đến chính sự: “Đã bắt được người chưa?”

Từ trước khi yến tiệc Trừ Tịch diễn ra y đã an bài nhân thủ mai phục khắp Hoàng Cực Điện. Đêm qua hồ yêu xuất hiện làm Hoàng Cực Điện hỗn loạn, người gây ra chuyện này nghĩ rằng không ai chú ý nhưng thật ra người của y đã sớm ra tay từ nơi bí mật gần đó.

“Bẩm điện hạ, sáng nay Triệu thống lĩnh đến báo cáo đêm qua bắt được hai người. Một người trong đó đã uống thuốc độc tự sát, tên còn lại bị ngăn cản song quá kín miệng không chịu nói gì cả.” Trịnh Đa Bảo nói.

“Triệu Lâm vẫn quá nhân từ nương tay.” Ân Thừa Ngọc lắc đầu nói: “Nếu phụ hoàng giao vụ án này cho Tiết Thứ điều tra thì gọi hắn đến nhận người đi.”

Tiết Thứ vừa quay về Tây Xưởng liền được triệu đến Từ Khánh Cung.

Đi tới trước cửa cung, hắn cẩn thận phủi sạch bông tuyết trên người mới đi theo tiểu thái giám vào trong.

Bảo tọa màu đỏ giữa sảnh đường không ai ngồi, chỉ có Trịnh Đa Bảo đứng trong đây chờ hắn, thấy hắn đến tiện thể nói: “Tiết đại nhân đi theo tôi.”

Tiết Thứ đi vài bước lại quay đầu lại nhìn chỗ ngồi trống không mở miệng dò hỏi: “Vì sao không thấy điện hạ?”

“Chuyện nhỏ này cần điện hạ ra mặt sao?” Trịnh Đa Bảo liếc hắn, thấy lễ nghĩa của vị Tiết đại nhân này kém quá, không nhịn được nói: “Điện hạ là quân, chúng ta là thần. Làm sao có thể tùy tiện hỏi thăm hành tung của điện hạ? Đây là bất kính!”

Tiết Thứ sờ khăn tay giấu trong ngực, lơ đãng “Ừm” một tiếng .

Trịnh Đa Bảo dông dài dẫn hắn đến ngục thất giam giữ phạm nhân tạm thời. Nghi phạm bị trói dính vào cột, đầu rũ xuống không thấy rõ mặt mũi, áo bị lột ra, trên người có nhiều vết roi, hẳn là mới bị phạt.

“Đúng là người này rồi. Hôm qua Triệu thống lĩnh phát hiện hành vi của kẻ này đáng nghi nên lập tức bắt người lại tra hỏi, không ngờ một trong hai người lại uống thuốc độc tự sát. Tên này bị thủ vệ kịp thời ngăn cản nhưng hắn rất cứng miệng không chịu nói bất kỳ điều gì. Bây giờ giao cho Tiết đại nhân thẩm vấn, hi vọng Tiết đại nhân nhanh chóng tra rõ chân tướng, bắt được thích khách.”

Trịnh Đa Bảo đường hoàng nói một hồi, đây cũng là lý do ông ta quang minh chính đại cho người gọi Tiết Thứ đến đây.

Thị vệ Đông Cung phát hiện người khả nghi, trói lại giao cho Tiết Thứ đang phụ trách vụ án này thẩm vấn, hoàn toàn không có chỗ nào bắt bẻ được.

Không nhìn thấy Ân Thừa Ngọc nên Tiết Thứ hơi mất hứng, hắn lại lười lãng phí thời gian nên lãnh người xong là rời đi ngay.

Trịnh Đa Bảo quay về nội điện báo cáo cho Ân Thừa Ngọc.

“Đưa người đi rồi à?” Ân Thừa Ngọc đang ở trong Hoằng Nhân Điện luyện chữ.

“Vâng” Trịnh Đa Bảo cho tiểu thái giám lui ra, cầm nghiên mực mài: “Không nói một lời đã đưa người đi. Triệu thống lĩnh phí một đêm cũng không moi ra được gì, vị Tiết đại nhân này có thể moi được sao?”

Thật ra ông ta không tin tưởng lắm.

“Nếu hắn không hỏi ra được thì không ai có thể hỏi ra được.”

Ân Thừa Ngọc khẽ cười, nhớ tới thủ đoạn tàn khốc mà Tiết Thứ dùng để đối phó với kẻ địch liền nhíu mày.

Kiếp trước, những thủ đoạn đó của Tiết Thứ là học theo Xưởng vệ nhưng phần lớn là do trong xương cốt của hắn đã có sẵn sự tàn ác hung bạo mà người khác không có. Sau này hắn lại quản lý hai Xưởng một Vệ, thay đổi toàn bộ chiếu ngục ở Bắc Trấn Phủ Ty. Nghe nói phàm là người đi vào cho dù có cứng miệng đến cỡ nào cũng không thể chịu đựng nổi ba ngày.

“Cứ chờ xem, rất nhanh sẽ có kết quả.”

*

Tiết Thứ đưa người vào ngục giam ở Tây Xưởng.

Thời kì Tây Xưởng còn lớn mạnh từng xây dựng nhà lao dùng để tra khảo thẩm vấn tội nhân, cực hình trong này cũng không ít hơn trong chiếu ngục. Sau này Tây Xưởng xuống dốc, nhà lao dần dần bỏ trống, toàn bộ tội phạm đều vào chiếu ngục. Đương nhiên đây là công lao của Đông Xưởng hoặc Cẩm Y Vệ.

Nhưng mà chiều nay, trong ngục giam bị bỏ trống lâu năm của Tây Xưởng lại truyền ra âm thanh kêu la thảm thiết của phạm nhân.

Âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc này làm đám phiên dịch Tây Xưởng kinh ngạc hỏi nhau xem ai đang thẩm vấn tội phạm.

Hỏi tới hỏi lui, người có khả năng nhất đương nhiên chỉ có Tiết Thứ.

Sau khi Tiết Thứ đưa người vào đại lao Tây Xưởng thì không xuất hiện nữa. Không bao lâu sau trong đại lao liên tục phát ra tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng mắng chửi đau đớn liên miên không dứt.

Bây giờ ở Tây Xưởng chỉ còn những người không có bản lĩnh cũng không có can đảm, nghe được tiếng la hét thảm thương sắc mặt đều hơi khó coi.

Từng đợt kêu gào thảm thiết làm đám phiên dịch không thể tiếp tục uống rượu đếm số nên từng người tự giải tán, trong lòng tự hỏi trận kêu la này lúc nào mới kết thúc.

Tiếng la hét tiếp tục kéo dài cả đêm.

Sáng hôm sau cuối cùng tiếng kêu rên cũng dừng lại, Tiết Thứ máu dính đầy người đi ra khỏi đại lao Tây Xưởng.

Vốn dĩ có phiên dịch đi tới muốn bắt chuyện nịnh bợ hắn vài câu lại bị lệ khí còn sót lại trong mắt hắn dọa sợ, theo bản năng nín thở cho đến khi hắn đi qua mới dám há miệng thở ra.

Bây giờ Tiết Thứ thoạt nhìn còn đáng sợ hơn Thiếp Hình Quan* quanh năm ở chiếu ngục.

(*Chức quan chuyên hỏi cung tra tấn tội phạm.)

Không hề giống con người mà hệt như thanh đao lấy mạng.

——————————————————-

Điện hạ: Cũng chỉ miễn cưỡng làm ấm giường thôi. ⊂( ̄▽ ̄)⊃

Tiết Thứ: ? Cái khác cũng rất được. ◉‿◉


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp