[Zhihu] - Hoàng Tử Người Cá

Chương 6


2 tuần


11.
Tôi và Lục Đình An trở lại phòng nghỉ, anh ngồi phịch xuống ghế sofa, toàn thân tỏa ra một luồng khí u ám.

Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi chột dạ, lắc lắc túi thuốc trong tay rồi giải thích: “Em ra ngoài mua thuốc cho anh, trên đường gặp Trạch Lăng nên bị trễ một chút.”

Anh ấy hờ hững "ừ" một tiếng, không thể hiện rõ cảm xúc.

【Một chút? Tôi cảm giác mình đã đợi đến lúc trời đất đổi thay rồi.】

Thời gian đúng là hơi lâu thật, tôi cười gượng hai tiếng rồi chuyển chủ đề: “Anh đã ăn gì chưa? Để em đi mua đồ ăn cho anh nhé.”

Lục Đình An thường không ăn ở phim trường, bữa ăn của anh ấy đều do tôi mua, trưa nay chắc anh ấy vẫn chưa ăn.

“Ăn rồi, không đợi được cô, tôi đã ăn cơm hộp của đoàn phim.” Giọng anh nghe có vẻ ấm ức.

【Cô ở ngoài cùng người đàn ông khác ăn tiệc, còn để tôi ăn cơm lạnh trong đoàn phim, bữa trưa hôm nay lạnh ngắt, nhưng vẫn không bằng trái tim tôi lạnh.】

【Cô chẳng hề quan tâm đến con chó nhỏ đang đau khổ này chút nào.】

Tôi: "..."

Chó nhỏ đau khổ? Chẳng lẽ anh ấy thích tôi thật sao?

Không được, không được, anh ấy là một mỹ nhân ngư, chúng tôi có rào cản sinh sản.

Tôi giữ bình tĩnh, nhưng không kìm được mà nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh còn muốn ăn gì không? Để tôi mua cho.”

Anh từ chối rất nhanh: “Không muốn ăn gì cả.”

【Muốn uống trà sữa, vị dâu tây nóng, đường đầy đủ, thêm trân châu gấp đôi, chỉ có trà sữa ngọt mới có thể an ủi tâm hồn tổn thương này.】

Đúng là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo!

Tôi cố nhịn cười rồi ra khỏi phòng nghỉ, đến tiệm trà sữa ở góc phố mua hai ly trà sữa dâu tây.

“Anh Lục, anh uống trà sữa không? Ly thứ hai giảm giá một nửa, em mua thêm một ly."

Lục Đình An tỏ vẻ miễn cưỡng nhận lấy ly trà sữa, uống một ngụm, ánh mắt bỗng sáng lên trong thoáng chốc, rồi lại cúi xuống, hàng mi dài khẽ rung động.

【Sao cô ấy biết tôi muốn uống trà sữa? Lại đúng vị tôi thích nữa, chẳng lẽ cô ấy lén chú ý đến tôi?】

【Trà sữa ngọt quá, giống như cô ấy vậy.】

Nghe thấy những suy nghĩ ấy của anh, trong lòng tôi bỗng dưng dâng lên chút ngại ngùng.

12.
Đoàn phim đang quay được một nửa thì đạo diễn quyết định cho tất cả các diễn viên nghỉ hai ngày để thư giãn, và tôi cũng có hai ngày nghỉ phép.

Nhớ lại đã hứa sẽ làm hướng dẫn viên cho Trạch Lăng, tôi chuẩn bị gọi điện hẹn anh ấy thì không ngờ Lục Đình An lại gọi trước.

"Có muốn đi ngắm mỹ nhân ngư dưới đáy biển không?"

Lần trước tôi chỉ kịp thoáng thấy chiếc đuôi cá xanh đậm của Lục Đình An, nay có cơ hội được xuống biển ngắm kỹ hơn thì tất nhiên tôi rất hào hứng.

"Muốn!"

Anh cười khẽ, giọng nói đầy sức hút: "Lát nữa tôi qua nhà đón cô."

Khi tôi xuống lầu, nhìn thấy Lục Đình An đang tựa vào chiếc siêu xe, có vẻ anh đã chuẩn bị kỹ càng. Mặc bộ vest trắng thoải mái, tóc vuốt keo gọn gàng, còn xịt nước hoa nam tính, khuôn mặt tinh tế điển trai của anh khiến người khác khó phân biệt là nam hay nữ.

Anh mở cửa xe, làm động tác mời: "Lên xe đi."

Tôi ngồi trong xe, trong lòng có chút kích động, còn pha lẫn chút cảm giác vui sướng khó nhận ra.

Anh đưa cho tôi một chiếc hộp tinh xảo, bên trong là một viên ngọc trong suốt.

"Đây là ngọc tránh nước, lát nữa cô ngậm vào miệng thì có thể thở được dưới nước."

"Được." Tôi cầm viên ngọc lên chơi đùa, không ngờ nó lại kỳ diệu như vậy.

Khi đến bãi biển, tôi ngậm viên ngọc và xuống nước thử, quả nhiên tôi có thể thở dưới nước.

Lục Đình An đứng trên bờ một lúc rồi hét lên: “Tôi sắp cởi đồ, cô đừng lén nhìn đấy nhé!"

Mặt tôi đỏ bừng, lập tức lặn xuống nước. Chẳng mấy chốc, một làn sóng lớn bắn tung tóe xung quanh tôi.

Quay đầu lại, tôi nhìn thấy một chiếc đuôi cá xanh thẫm khổng lồ, lấp lánh dưới ánh nước, trông vô cùng huyền ảo.

Phía trên là vòng eo săn chắc, cơ bắp rắn rỏi, cùng khuôn mặt tuấn mỹ với đôi mắt xanh biếc, đẹp đến nín thở.

【Anh là mỹ nhân ngư đẹp nhất đại dương, thế nào, em yêu anh rồi phải không?】

Nghe tiếng lòng của Lục Đình An, tôi mới giật mình: "Hóa ra khi anh biến thành mỹ nhân ngư lại như thế này."

Anh bơi đến bên tôi, giọng nói đầy mê hoặc: "Muốn sờ đuôi cá của tôi không?"

Có chuyện tốt thế này sao? Tôi thực sự rất muốn.

Tôi nuốt nước bọt: "Thật sự được chứ?"

Chiếc đuôi xanh thẫm của anh vươn đến trước mặt tôi, tôi như bị thôi miên mà đưa tay sờ lên, cảm giác mát lạnh, trơn tru, nhưng cũng khá cứng, như một khối ngọc lạnh lẽo. Tôi thích mê, không muốn rời tay.

"Cảm giác thế nào?" Đôi mắt xanh của anh ánh lên vẻ trêu đùa.

Tôi chợt nhận ra mình đã chạm vào đuôi anh quá lâu, vội vàng thu tay lại, cảm giác như tay mình đang bốc cháy, từ lòng bàn tay lan đến khuôn mặt.

"Xin lỗi, em không cố ý đâu, vì cảm giác tuyệt quá nên em không kiềm chế được."

【Đuôi của chúng tôi, mỹ nhân ngư, chỉ để bạn đời chạm vào thôi, cô đã sờ đuôi của tôi thì chính là người của tôi rồi.】

Tôi: "..." Hình như bị lừa rồi, phải làm sao đây?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play