Chủ nhật tuần này là sinh nhật mười tám tuổi của Giang Tự.

Mấy tháng trước ba mẹ Giang đã định tổ chức một buổi lễ trưởng thành náo nhiệt cho Giang Tự, dù sao thì đây cũng tính là chuyện lớn cả đời chỉ có một lần, nhưng trước đó vài ngày Giang Tự đã nói với bọn họ không tổ chức lễ trưởng thành nữa rồi.

Mẹ Giang ở đầu bên kia điện thoại nghi ngờ, hỏi Giang Tự sao đột nhiên lại nói không tổ chức nữa.

Giang Tự trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói chuyện của Tạ Hoài cho hai người nghe.

Mẹ Giang nghe xong rất lâu sau cũng không nói được lời nào, chỉ yên lặng bỏ qua kế hoạch “Lễ trưởng thành của con trai” qua một bên, sau đó đỏ mắt cúp điện thoại.

Qua một lúc, Wechat của Giang Tự bắn ra một tin nhắn mới.

Mẹ: Tự Tự, chuyện học hành mẹ cũng biết là con sẽ không bỏ dở, mẹ không lo lắng cái này, con cố gắng ở bên cạnh cậu bé nhiều hơn để cho cậu bé vui vẻ nhiều hơn, có chuyện gì có thể nói với mẹ, không cần kìm nén trong lòng, được không con?

Thần kinh của Giang Tự đột nhiên buông lỏng một cái, hắn dừng một chút, đánh chữ rồi lại xóa đánh ra rồi lại xóa, cuối cùng chỉ trả lời —

Giang Tự: Vâng ạ, cảm ơn mẹ.



Hai ngày này Tạ Hoài đang suy nghĩ tặng quà sinh nhật gì cho Giang Tưh thì tốt, nghĩ nửa ngày lại cảm thấy cái gì Giang Tự cũng có.

Huống hồ buổi trưa thứ bảy Giang Tự đều ở bệnh viện với cậu, cậu muốn bí mật chuẩn bị cái gì đó cũng không chuẩn bị được.

Hơn nữa, cũng không thể tặng quà sinh nhật Giang Tự ngay trước mặt hắn được, thế thì còn gì là bất ngờ nữa.

Cậu nghĩ cách để đuổi khéo Giang Tự đi.

Tạ Hoài nghĩ như thế, gật đầu gọi hắn một tiếng: “Giang Tự.”

Tay gọt táo của Giang Tự không dừng lại, ngước mắt lên: “Sao thế?”

Tạ Hoài cười cười, gật đầu nói: “Cậu đi mua cho tôi một túi kẹo chanh nữa được không? Tôi ăn hết túi kia rồi.”

Giang Tự dừng tay lại, sau đó dưới cái nhìn của Tạ Hoài, lấy một túi kẹo từ ngăn kéo tủ ra, xé vỏ túi lấy mấy viên kẹo đặt trong lòng bàn tay Tạ Hoài, không có biểu cảm gì nói: “Ngày hôm qua tôi mua rồi.”

Tạ Hoài cắn răng: “...”

Thì ra là có chuẩn bị từ sớm.

Nhưng cậu không có ý định bỏ cuộc.

“Kẹo cá heo tôi cũng ăn hết rồi.” Tạ Hoài bất đắc dĩ nhận kẹo chanh, tức giận nói.

Biểu tình của Giang Tự có hơi chậm chạp, Tạ Hoài nhìn mà buồn cười.

Ngay sau đó cậu lại nhìn thấy hắn lấy túi kẹo cá heo màu xanh da trời từ trong ngăn tủ ra, nhưng lần này Giang Tự không trực tiếp đưa kẹo cho Tạ Hoài, hắn đè tay Tạ Hoài xuống nghiêng người đi, hắn đè thấp giọng xuống: “Tạ Hoài, cậu có biết là ăn quá nhiều đường sẽ không tốt cho sức khỏe không.” 

Tạ Hoài thầm nói đương nhiên là cậu biết, cậu có bệnh không sai, nhưng cậu không ngốc, kẹo trước kia cậu cũng không ăn hết, nhưng không phải là vì cậu(*) không chịu rời đi một lúc hả?

(*) Chỗ này Tạ Hoài đang nói Giang Tự nha.

Tạ Hoài khó chịu liếc Giang Tự một cái.

Giang Tự cười nhẹ, chia táo trong tay thành mấy miếng nhỏ, sau đó đút cho Tạ Hoài ăn.

Tạ Hoài muốn tự cầm ăn, cậu cũng không phải là không có tay, rũ mắt nhìn táo trước mặt, dứt khoát mím môi không lên tiếng.

Thấy Tạ Hoài không động, Giang Tự còn tưởng Tạ Hoài không thích ăn, đang định để xuống đĩa thì nhìn thấy Tạ Hoài cúi đầu căn một miếng táo trong tay hắn.

Thật ra Tạ Hoài không thích ăn táo, nhưng nếu là Giang Tự gọt cho cậu thì cũng không thể không được.

Giang Tự nhìn đôi môi khép mở của Tạ Hoài, yết hầu lên xuống, không nhịn được muốn trêu chọc Tạ Hoài.

Hắn tiến lại gần, cúi người ở bên tai Tạ Hoài, mang theo ý trêu chọc không rõ nói: “Có muốn…”

Câu nói phía sau nói rất nhỏ, nhưng khoảng cách của hai người thật sự rất gần nên Tạ Hoài vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cổ của cậu đỏ lên.

Không đợi Giang Tự nói tiếp, Tạ Hoài liền đẩy Giang Tự ra, cạn lời nói: “Ban ngày ban mặt, Giang Tự cậu nói bậy cái gì vậy.”

Nhưng cậu lại không thể tránh khỏi nghĩ đến lời lúc nãy Giang Tự nói, thế mà cậu cũng thật sự muốn thử một chút.

Đầu tiên cậu kinh ngạc với suy nghĩ biến thái của bản thân, sau đó sau khi phản ứng lại thì lại thật sự muốn ngay lập tức lật lại video trước kia mà Lục Nhất gửi cho cậu, sau đó chỉ Giang Tự nói, nhìn đi, đây là lớp trưởng tốt của các cậu đó, ở trước mặt là bộ mặt khác, sau lưng là bộ mặt khác.

Tay đã đụng đến điện thoại rồi, nhưng hình như nhớ đến gì đó, biểu cảm trên mặt cậu ngẩn ra nửa giây mới thu tay về.

Cậu nghĩ lại, Giang Tự không phải là một người cợt nhả(*) đấy chứ, đệt.

“Cho nên cậu có thể đi ra ngoài một lúc không?” Lần này Tạ Hoài cũng lười vòng vo.

Giang Tự hơi nhướng mày, nghĩ tới hồi nãy Tạ Hoài nói ăn hết kẹo rồi, bảo hắn đi mua, thật ra kẹo không phải là trọng điểm, muốn hắn rời đi một lúc mới là thứ Tạ Hoài muốn.

Ngược lại hắn lại muốn xem xem Tạ Hoài đuổi hắn đi rốt cuộc là muốn làm gì.

“Được, vậy tôi về nhà lấy mấy bộ quần áo.” Sắc mặt Giang Tự bình tĩnh đứng lên, trước khi đi còn không quên hôn Tạ Hoài một cái.

Ngón tay cái vuốt nhẹ ở khóe môi Tạ Hoài một chút: “Có chuyện gì thì nhớ phải gọi điện thoại cho tôi.”

Tạ Hoài gật đầu, vẫy tay với hắn, giục: “Ừ ừ ừ, đi nhanh lên.”

Giang Tự vừa mới đi, Tạ Hoài liền từ trong ngăn kéo tủ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp dài, mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc bút máy màu xám nhạt.

Tạ Hoài lấy cây bút máy ra, đây là một chiếc bút có thể tùy chỉnh, từ nắp bút đến ngòi bút đều là Tạ Hoài tự mình chọn, hơn ba nghìn một cái, có thể khắc chữ, là cậu dùng tiền của bản thân mua, nhưng Tạ Hoài không bảo người ta khắc chữ lên trên.

Tạ Hoài bảo người ta đưa công cụ cho cậu, cậu muốn tự mình khắc, nghĩ thế này ít nhất có thể lưu lại một chút dấu vết thuộc về cậu.

Mặc dù không biết mình khắc sẽ như thế nào, nhưng chung quy cũng sẽ không quá xấu.

Cậu đối với chữ viết của mình vẫn có chút tự tin.

Đáng tiếc…

Ý tưởng rất nhiều, hiện thực lại rất bế tắc.

Tạ Hoài phát hiện mình đánh giá quá cao bản thân.

Cậu cầm lưỡi dao, cẩn thận khăc tên của Giang Tự lên nắp bút, ai cũng nói quà tặng bạn trai thì nên khắc cả tên của mình lên, như thế hai người mới có thể dài lâu.

Nhưng Tạ Hoài không khắc tên của mình lên, bản thân cậu vốn cũng không sống được lâu nữa, khắc tên của người chết lên đó ngụ ý không tốt.

Nghĩ đến đây đầu ngón tay nắm lưỡi dao hơi cuộn lại, tự giễu cười một tiếng, cuối cùng thì cũng phải chết thôi.

Kim đồng hồ lặng lẽ nhảy lên.

Cuối cùng cũng khắc xong, Tạ Hoài cầm lên quan sát một chút, hai chữ “Giang Tự” thật sự là…rất khó nhìn. Muốn xiêu vẹo có xiêu vẹo, muốn xấu có xấu.

Không nên thế này chứ.

Tạ Hoài cáo cào tóc, có chút không dám tin, đến cả giáo viên cũng thường xuyên khen chữ cậu đẹp mà, sao khắc chữ lên đồ vật lại thành chữ viết thảo rồi.

Cậu lại cúi đầu nhìn bút máy, mím môi.

Kệ vậy, cũng chỉ có thể khắc như thế này thôi.

Chỉ là không biết Giang Tự có chê hay không.

Cậu nặng nề thở dài một hơi, lấy hộp để cây bút máy đã khắc chữ vào trong.

Phòng bệnh của Tạ Hoài là phòng bệnh kiểu suite(*), tủ quần áo, sofa, bàn uống trà nhỏ và bàn máy tính đều có đủ, lần đầu tiên Tạ Hoài đi vào, cậu còn tưởng mình đi vào quán rượu sang trọng của ai đó.

(*) Hình ảnh

Còn có một điểm tốt nữa là hiệu quả cách âm rất tốt.

Nhưng lại không thể ngăn cách được âm thanh có người qua lại và tiếng va chạm nhau khiến Tạ Hoài không ngủ được.

Hình như chỉ cần Giang Tự không ở bên cạnh cậu thì cậu rất nhạy cảm với những âm thanh bên ngoài.

Giang Tự ra ngoài không lâu, giành thời gian cho Tạ Hoài rất vừa vặn.

Tạ Hoài bỏ hộp bút vào lại trong ngăn tủ, định sáng sớm mười hai giờ thì lấy ra tặng cho Giang Tự.

Hôm nay cậu không định ngủ sớm, lo lắng quà không thể tặng đúng giờ.

Tạ Hoài nhìn cửa phòng tắm, bên trong loáng thoáng truyền tới tiếng nước, cậu nhìm chằm chằm thân ảnh mờ mờ như ẩn như hiện kia, thậm chí còn thấy có chút phấn khích.

Giang Tự lau tóc từ phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn ướt, mắt khẽ ngước lên liền phát hiện Tạ Hoài đứng trước mặt hắn.

Giang Tự: “Sao…”

Còn chưa đợi hắn hỏi xong, Tạ Hoài đã trực tiếp vượt qua Giang Tự đi vào phòng tắm.

Không biết có phải đi quá vội hay không, Tạ Hoài quên cầm quần áo.

Giang Tự rũ mắt nhìn quần áo đang để trên giường, đi tới.

Nói đây là quần áo ngủ, thật ra chính là quần áo bệnh nhân.

Giang Tự cầm quần áo đi đến cửa phòng tắm, giơ tay gõ cửa: “Tạ Hoài, cậu quên cầm quần áo rồi.”

Người ở bên trong không nói gì, chỉ có tiếng nước chảy vẫn vang lên.

Giang Tự lại gõ mấy cái nữa, vẫn không có ai trả lời.

Giang Tự cau mày, tim hắn không biết vì sao đập nhanh hoảng hốt:”Tạ Hoài?”

Trong lòng chợt nhảy lên, trực tiếp vặn nắm cửa —

Nhìn thấy Tạ Hoài đang dứng dưới vòi hoa sen, gương mặt mờ mịt nhìn về phía hắn, nháy mắt cứng đờ tại chỗ.

“Sao cậu lại trực tiếp vào đây?!”

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Hoài, tim Giang Tự cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.

“Giang Tự cậu, cậu…” Tạ Hoài há miệng nhưng không biết phải nói gì, đột nhiên phản ứng lại bây giờ bản thân không mặc gì cả, vội vàng quay lưng lại.

Trong loại tình huống này cũng không quản nhiều như vậy, cậu luống cuống tay chân lấy quần áo hồi nãy mới cởi xuống mặc vào lại bị Giang Tự ôm lấy từ phía sau tiện thể bắt lấy tay của cậu.

“Tạ Hoài, cậu sắp dọa chết tôi rồi, có biết không?” Trong lòng Giang Tự vẫn còn sợ hãi vùi đầu vào cổ Tạ Hoài, ngửi thấy hơi thở thuộc về người kia mới thấy được xoa dịu, âm thanh vẫn hơi run, “Lần sau đừng dọa tôi như thế nữa.”

Cảm nhận được hơi thở dồn dập cùng với thân thể hơi run rẩy của Giang Tự, Tạ Hoài mới phát hiện lần này cậu đã làm sai rồi, thật ra là cậu cố ý giả vờ không nghe thấy.

Nhưng bây giờ cậu hối hận vì đã làm như thế.

“Xin lỗi, Giang Tự.” Tạ Hoài hít sâu một hơi, xoay người ôm hắn cũng không quan tâm mình có mặc quần áo hay không nữa, “Sẽ không có lần sau, không có nữa.”

“Là tôi cố ý đó,” Tạ Hoài dựa vào tai Giang Tự, hơi nóng trong phòng tắm tràn lan, hai người đều có chút nóng lên, “Tôi cố ý để cậu vào đây.”

“Cố ý để tôi vào đây…” Giang Tự sửng sốt nửa giây.

“Tôi đã tặng bản thân cho cậu rồi, Giang Tự…” Tạ Hoài đỏ mặt nói xong câu này, ngón tay cuộn lại rồi buông ra, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập và tiếng hít thở của Giang Tự đang thay đổi.

“Tạ Hoài, cậu có biết bản thân đang nói gì không?” Giọng nói của Giang Tự đột nhiên có chút thấp, đường cong cằm càng ngày càng kéo chặt, giống như đang đè nén cái gì đó.

Hai tay Tạ Hoài níu lấy quần áo Giang Tự, cười ngẩng đầu lên nhìn hắn, bộ dáng sao cũng được nói: “Đương nhiên là tôi biết.”



Tạ Hoài được Giang Tự nhẹ nhàng đặt lên giường, Giang Tự cùng Tạ Hoài mười ngón đan xen, hắn cúi đầu hôn trán Tạ Hoài, từ trán hôn một đường xuống môi Tạ Hoài.

Tạ Hoài bị Giang Tự hôn đến nỗi sống lưng tê dại, hôn cậu hơi nâng lên, hai tay ôm cổ Giang Tự, vội vàng muốn Giang Tự càng hôn nhiều hơn.

Giang Tự nhẹ nhàng đặt tay Tạ Hoài ra sau đầu.

Cảm giác tê dại lập tức lan tràn ra toàn thân Tạ Hoài.

Giang Tự tiếp tục cúi xuông hôn Tạ Hoài, hôn càng sau hơn.

Tạ Hoài nói không sai, hiệu quả cách âm ở đây thật sự rất tốt.

Cậu có thể cảm nhận được Giang Tự dịu dàng hôn mi mắt và khóe mắt cậu, không kiềm chế nổi nghĩ, nếu như thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này thì tốt rồi, sẽ không có người phải đối mặt với đau khổ, hai người cũng không phải đối mặt với xa cách của sau này.

Hai người giày vò đến mười hai giờ, Giang Tự ôm chặt Tạ Hoài trong ngực.

Qua một lúc sau, Tạ Hoài có chút khó khăn lấy hộp trong ngăn kéo ra đặt ở trước mặt Giang Tự.

“Tặng cậu đấy, quà sinh nhật,” Đuôi mắt Tạ Hoài đỏ lên, là dấu vết vừa mới khóc hồi nãy, giọng cũng khàn không giống với bình thường: “Sinh nhật vui vẻ, bạn trai.”

Giang Tự nhận lấy, mở ra xem, là một chiếc bút mmáymauf xám nhạt, trên nắp bút còn khắc hai chữ.

— Giang Tự.

“Lần đầu tiên tôi khắc, không quen lắm,” Nói xong câu này, Tạ Hoài lại hít mũi một cái nói, “Không cho phép cậu chê.”

Giang Tự cười thấp một tiếng, hắn bỏ bút máy lại vào hộp, vươn tay càng ôm Tạ Hoài chặt hơn.

“Không chê, tôi rất thích,” Giang Tự nhắm mắt, hít thở nặng nề hơn trước, “Chưa bao giờ tôi nhận được quà sinh nhật tốt như thế.”



Ngày hôm sau lúc Tạ Hoài đã sắp mười hai giờ trưa rồi, Giang Tự đã đến trường từ lâu rồi, Tạ Hoài đoán lúc này có lẽ hắn đang ăn cơm trưa.

Cậu móc điện thoại ra nhìn một cái, lần đầu tiên cậu dậy muộn như vậy.

Tối hôm qua đưa quà sinh nhật xong, Tạ Hoài được Giang Tự ôm vào phòng tắm, hai người khôn làm chuyện gì khác, nhưng bây giờ cậu eo mỏi lưng đau không muốn động đậy.

Nhớ lại tối hôm qua, thật ra cậu muốn làm chút gì đó, nhưng Giang Tự không đồng ý.

“Cái gì mà nên làm chuyện mà tuổi này nên làm” Câu nói này nói ra từ miệng Giang Tự, Tạ Hoài cũng sắp tức chết rồi.

Thầm nói đúng đúng đúng, ngài là chính nhân quân tử, còn tôi suy thoái đạo đức được chưa.

Nhưng cậu vừa nghĩ đến tối qua Giang Tự đứng ở trước mặt cậu, có chỗ nào là dáng vẻ của chính nhân quân tử chứ.

Dưới cái nhìn nghi ngờ của bà Triệu Lị vừa mới đến bệnh viện, Tạ Hoài trực tiếp nhét đầu vào trong chăn, làm cho bà Triệu Lị mặt đầy nghi ngờ.

Tình cảnh tối qua thât sự quá xấu hổ, Tạ Hoài che chăn muốn che kín chết bản thân.

Tạ Hoài lộ ra một cái tay sờ tới điện thoại, bỏ vào trong chăn mở lên, bên trên có tin nhắn Wechat mà Giang Tự gửi tới.

Giang Tự Tự: Nhớ ăn uống đàng hoàng, đợi tôi quay lại.

Nhìn tin nhắn mà Giang Tự gửi, giờ phút này Tạ Hoài càng muốn chết hơn.



Nửa học kỳ sau Tạ Hoài không đến trường, cậu lần lượt nhận được tin nhắn và điện thoại của các bạn học cùng lớp.

Đặc biệt là Lục Nhất, đang nói nói thì bắt đầu khóc.

Chất vẫn Tạ Hoài không nói tiếng nào đã biến mất, đó chuyện anh em nên làm à, còn không trả lời tin nhắn của bọn họ.

Tạ Hoài không muốn để bọn họ biết mình bị bệnh rồi, không thể làm gì khác nói dối mình ra nước ngoài rồi, rất lâu sau đó cũng không thể quay về.

Tạ Hoài biết, Lục Nhất dễ lừa nhất.

Cho nên Lục Nhất thật sự tin rồi.

Có lẽ là vì Giang Tự nói gì đó với bọn họ, bọn Lục Nhất không thường xuyên gửi tin nhắn tới nữa, nhưng thi thoảng Tạ Hoài vẫn nhận được một hai tin nhắn của bọn họ.

Có người nhắc nhở cậu trời lạnh nhớ mặc thêm áo, còn coa ở nước ngoài cũng phải ăn uống đàng hoàng, có chuyện gì buồn thì có thể bày tỏ với anh em bọn họ, đương nhiên, có thời gian nhất định phải quay về.

Ngày tết hôm đó, Tạ Hoài nhận được tin nhắn của Lục Nhất.

Lục Nhất: Năm mới vui vẻ, còn nữa còn nữa, ngàn vạn lần không được quên bọn họ, đã nói rồi nhé, chúng ta mãi mãi là bạn bè, mọi người đều đang đợi cậu quay lại! Ngày nào Hách Học Tịch cũng kéo tôi nhắc tới cậu, mắng cậu khốn kiếp, yên tâm, tôi đều giúp cậu mắng lại rồi.

Lục Nhất: Mấy ngày trước chúng tôi đi liên hoan, Hách Học Tịch uống say ôm lấy tôi như cây cột luôn miệng nói tôi là cậu ha ha ha, nước mắt nước mũi không chịu buông tay.

Tin nhắn dừng lại ở đây rất lâu mới hiện ra tin mới.

Lục Nhất: Anh Hoài này, hình như mọi người đều không quen, anh thật sự không định về xem thử à?

Nhìn thấy câu cuối cùng, Tạ Hoài không nhịn được dựa vào vai Giang Tự thấp giọng nghẹn ngào.

Cậu cũng rất nhớ, nhưng cậu cũng hết cách, cậu sợ quay lại rồi không nỡ rời đi nữa.

Giang Tự nhìn Tạ Hoài khóc ngực cũng phát đau, hắn lấy một bức ảnh trong túi văn kiện ra, kéo tay của Tạ Hoài qua, bỏ vào trong tay Tạ Hoài.

Tạ Hoài cúi đầu, đó là ảnh chụp cả lớp, bên trên viết “Ảnh gia đình lớp 11-1”, ngày ghi là ngày đầu năm mới, những gương mặt trên bức ảnh đều là những gương mặt mà Tạ Hoài rất quen thuộc, ánh mắt của cậu chậm rãi di chuyển, cuối cúng dừng lại vị trí ở giữa, Tạ Hoài nhìn thấy Giang Tự, mà người đứng  bên cạnh Giang Tự chính là cậu, Tạ Hoài.

Tạ Hoài biết mình được photoshop vào, nhưng nhìn bứa ảnh không giống được photoshop tý nào, giống như cậu thật sự đứng ở đó vậy, chưa từng rời khỏi lớp 11-1, chưa từng rời xa bạn học và bạn bè.

Nước mắt Tạ Hoài từng giọt từng giọt rơi trên bức ảnh, trước mắt bị một mảnh nước che khuất.

Giang Tự cực kỳ đau lòng, hắn vươn tay lau nước mắt của Tạ Hoài, nhẹ giọng nói: “Đây là quà mà bọn họ tặng cho cậu.”



Cái nóng bỏng của mùa hè cũng theo sát mùa xuân mà tới, Tạ Hoài tiếp tục tiếp nhận hóa chất trị liệu nên gầy đi rất nhiều.

Thiếu niên không còn tùy ý khoe khoang nữa, chỉ còn lại cả người tiều tụy.

Cảm giác đau trên người cũng ngày càng kịch liệt, sau đó đến thuốc giảm đau cũng không còn hữu hiệu nữa, cả ngày cả đêm đều ngủ không ngon.

Cuối cùng đến Giang Tự cũng không dám đụng vào cậu nữa, bởi vì chỉ cần đụng vào cậu, cậu sẽ càng đau hơn.

Giang Tự thà rằng mình bị chịu tội cũng không muốn nhìn thấy Tạ Hoài khó chịu như thế.

Mà chính hắn đứng ở một bên nhìn thấy tất cả mà cái gì cũng không thể làm gì được.

Đến cả khi Tạ Hoài muốn một cái ôm đơn giản nhất thì hắn cũng không cho cậu được.

Tạ Hoài bảo Giang Tự kể chuyện cho cậu nghe hoặc là những chuyện xảy ra ở trường, thế là tối nào Giang Tự cũng kể chuyện cho cậu nghe.

Mặc dù mỗi lần Giang Tự mở miệng nói thì giọng nói đều lạnh như băng giống như một cỗ máy vậy, nhưng Tạ Hoài vẫn thích nghe.

Cậu thật sự rất muốn được Giang Tự ôm một cái, mộ chút cũng được, nhưng không được, cho nên cậu chỉ có thể nhân lúc buổi tối mọi người đều ngủ hết rồi lén khóc ở trong chăn.

Mấy ngày nay Tạ Hoài càng đau đớn khó chịu, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt, không ăn được gì cả, còn bị sốt nhẹ, thời gian ngủ cũng ngày càng ít đi.

Cho đến một ngày giữa tháng tám.

Hôm đó sắc mặt Tạ Hoài tốt hơn nhiều so với vài ngày trước, ăn cũng được nhiều hơn một chút.

Triệu Lị ngồi ở bên ngoài hành lang phòng bệnh, ôm ba Tạ Hoài khóc hồi lâu.

Giang Tự hình như cũng đang cố hết sức cất giấu cái gì đó, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ yên lặng.

“Giang Tự, thật ra tôi, vẫn luôn, rất muốn đi ra bên ngoài xem thử,” Tạ Hoài nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, ánh mắt không mang sự hoảng hốt, nói chuyện cũng khó khăn, đứt quãng, “Trước kia, tôi, ba mẹ đều không rảnh, nhưng sau này tôi, có lẽ không thể đi được nữa rồi.”

Tạ Hoài khó khăn quay đầu đi, nhìn Giang Tự vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh, vốn dĩ muốn cười với hắn một chút, nhưng lại không thể nhấc khóe môi lên được, cậu chịu đựng sự chua sót ở lồng ngực, nói: “Cậu có thể, thay tôi đi xem thử không?”

Giang Tự rũ mắt, qua hồi lâu, hắn gật gật đầu, từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ: “Ừm, được, tôi đồng ý với cậu.”

“Tôi cũng đồng ý với cậu, Giang Tự, tôi…kiếp sau vẫn sẽ tới tìm cậu.” Sống mũi Tạ Hoài ê ẩm, có hơi không thở nổi, “Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ, khỏe mạnh.”

Như thế thì chúng ta sẽ không phải xa cách, cậu cũng không cần phải khó chịu nữa rồi.

Sự tuyệt vọng lan tràn trong không khí không một tiếng động, Giang Tự nhìn Tạ Hoài, hắn muốn giữ lại người này nhưng ngay cả dũng khí vươn tay ra ôm lấy người cũng không có.

Mười lăm tháng tám, ngày hôm đó mưa nhỏ, bầu trời u ám, giống như bị che đi bởi một tấm màn.

Ba mẹ Giang Tự cũng tới bệnh viện, tất cả mọi người đều ở cùng Tạ Hoài rất lâu.

Phần lớn đều là bọn họ cùng nói chuyện với Tạ Hoài, Tạ Hoài đều lẳng lặng lắng nghe.

Thi thoảng vẫn sẽ bị chọc cười một lần.

Nhưng đại khái cười lên rất xấu.

Thật ra đây chỉ là một ngày bình thường, chỉ là mưa to hơn chút, chỉ là không khí hơi ngột ngạt.

Nhưng lại giống như tất cả mọi người đang ngầm chấp nhận một sự thật nào đó.

Màn đêm buông xuống, đường phố tấp nập xe cộ, mặc dù có nhưng tất cả hình như đều đang rất náo nhiệt.

Trong phòng bệnh, Tạ Hoài giật giật môi, giọng có hơi khàn, gần như là cầu xin nói: “Giang Tự, cậu có thể ôm tôi một lúc được không, một lúc là được, tôi không đau.”

“Ừ.”

Lần này Giang Tự không cự tuyệt Tạ Hoài, hắn ngồi bên cạnh giường ôm Tạ Hoài vào trong ngực.

“Giang Tự, câu chuyện ngày hôm nay cậu vẫn chưa kể xong, đợi ngày mai tôi tỉnh lại rồi, cậu lại kể cho tôi nghe tiếp được không?”

Giang Tự buông lỏng hàm răng đang cắn chặt ra, cúi đầu hôn một cái ở trên trán Tạ Hoài, nhẹ giọng trả lời cậu: “...Được.”

Tạ Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bóng đêm quá tối, tầm mắt mmơhoof, không thấy rõ được cũng không bắt được.

Vào thời khắc này cậu rất muốn có một kỳ tích hiện lên bản thân mình.

Nhưng mà, tối nay bầu trời không có sao.

Trên người Tạ Hoài cũng không xuất hiện kỳ tích.

Cậu dựa vào ngực Giang Tự từ từ nhắm mắt, cái nhắm mắt này cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

“Đoàng” một tiếng —

Một ánh sáng lóe lên ở phía chân trời xa xa.

Mọi tiếng động đều im ắng.

—--------

Tác giả có điều muốn nói:

Hai người chỉ hôn thôi! Không làm cái gì hết!! Đến hôn cũng chỉ là hôn từ cổ trở lên! Xét duyệt bỏ qua cho tôi đi mà T∧T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play