Ra khỏi vạch đích, Tạ Hoài với Giang Tự cùng nhau về đội ngũ của lớp mình.
Tạ Hoài vừa đi vừa thở hổn hển, Giang Tự ở một bên đỡ cậu.
Vừa nhìn thấy Tạ Hoài đi tới, Lục Nhất liền đi lên trước ôm Tạ Hoài, trông còn kích động hơn người lấy được hạng nhất là Tạ Hoài: “Đm, anh Hoài anh tuyệt quá rồi, với tốc độ đó của anh sắp đạt tới trình độ vận động viên hạng ba luôn rồi, chân của anh làm từ cái gì vậy?”
Hách Học Tịch nhớ lại tình cảnh hồi nãy cũng không thể không bội phục nói: “Đúng thế, lúc đó đến cả tôi cũng rất kích động, hận không thể đi lên chạy mấy vòng, nhìn thấy anh Hoài chạy về đích tui suýt nữa thì nhấc Lục Nhất lên cao rồi!”
Lục Nhất: “...”
Ngu ngốc.
“Không biết, nó tự dài ra đấy,” Tạ Hoài giật giật khóe môi, đẩy Lục Nhất ra, ngồi ở trên ghế dùng tay quạt quạt, “Mệt chết tôi rồi.”
Lục Nhất không nhịn được ngửa mặt lên trời hét lên: “Tại sao tôi lại không có loại tốc độ này chứ, tôi cũng muốn nổ tung người khác a —”
“Tui từ lúc lớp 1 đến lớp 9, ngày nào cũng chạy 5m, tui cũng có thể.” Hùng Kỳ Kỳ ở một bên xem kịch vui.
Lục Nhất nghiêng đầu nhìn Hùng Kỳ Kỳ, không tức giận ừm ừm: “Cậu lại biết rồi à.”
Hùng Kỳ Kỳ liếc cậu ta một cái, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Đúng thế, tui biết mà, Tiểu học tôi học cùng lớp với Tạ Hoài, ngày nào cậu ấy cũng chạy 5km đó.”
Tạ Hoài rất muốn thanh minh cho mình, lớp 1 ngày nào cũng chạy 5m, lúc đó có phải cậu không muốn sống nữa rồi không?
Cậu đè lại Lục Nhất, giải thích: “Thật ra thì cũng không phải hoàn toàn là như vậy, cấp 1 cấp 2 ngày nào tôi chỉ chạy 2km thôi, 5km lúc đó đối với tôi mà nói thì không được lắm.”
Lục Nhất nhớ lại mình hồi cấp một, chạy 300m là đã nửa sống nửa chết rồi, sức mạnh này của Tạ Hoài cũng biến thái quá rồi đấy: “Con mẹ nó, bình thường học sinh tiểu học chạy được 1000m thì cũng là giới hạn rồi.”
Nhìn thấy linh hồn trẻ thơ của Lục Nhất bị tổn thương, Tạ Hoài nghĩ nghĩ nói: “Lúc đó trong nhà chỉ có mình tôi thôi, không có ai gọi tôi dậy, cho nên ngày nào cũng dậy rất muộn, nhà cách trường vừa vặn đúng 1km, vì để không đến muộn tôi liền chạy đến trường.”
Lục Nhất dừng lại mấy giây, nghi ngờ: “Vậy cũng không đúng nha, anh đi học muộn thì phải chạy là đúng rồi, nhưng…anh Hoài, trước kia anh về nhà cũng chạy về à? Rất vội hả?”
“Tôi buồn đái, được không?” Tạ Hoài nhìn Lục Nhất hơi nhướng mày.
Nghe thấy câu này, Giang Tự móc lấy ngón tay Tạ Hoài, bạn trai nhỏ của hắn, trình độ nói dối đúng là rất tệ, nếu như vậy mà Lục Nhất cũng tin…
Lục Nhất: “...Được,”
Giang Tự: “...”
Ánh mắt trời chói chang trên đỉnh đầu khiến người ta không thể mở nổi mắt, Lục Nhất nhìn Tạ Hoài, không biết tại sao cậu ta luôn cảm thấy hôm nay Tạ Hoài không đúng lắm, nhưng lại không nói được là không đúng ở đâu.
Lục Nhất thất thần mấy giây, lại hồi thần, anh Hoài của cậu ta đã không thấy đâu nữa rồi.
Tạ Hoài đi uống thuốc, cậu kéo theo Giang Tự mượn cớ về tòa dạy học đi vệ sinh xin nghỉ với Diêu Văn Tĩnh, Diêu Văn Tĩnh nhìn hai người một cái cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý.
Thật ra bây giờ Tạ Hoài không phải là rất đau, buổi sáng trước khi đến trường đã uống một viên thuốc ngừng đau rồi, nhưng để bảo đảm thì Tạ Hoài định uống thêm một viên Ibuprofen* nữa.
(*)布洛芬:Ibuprofen là một thuốc chống viêm non-steroid ban đầu được giới giới thiệu là Brufen, và từ đó dưới nhiều nhãn hiệu khác, thông dụng như Nurofen, Advil và Motrin. Nó được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm.
Wikipedia
Giang Tự vẫn luôn đi sau cậu, sau đó hai người cùng vào phòng rít nước bên cạnh.
“Có đau không?” Giang Tự đi tới, ngữ điệu rất thấp, lông mày nhíu lại ngoại trừ lo lắng ra thì chính là đau lòng, “Có cần phải về bệnh viện không?”
Tạ Hoài nhận lấy một cốc nước ấm, quay người lại, lắc lắc đầu nói: “Em không đau, anh đừng lo lắng.”
Nói xong câu này, Tạ Hoài trực tiếp nuốt thuốc xuống, ném cốc giấy vào thùng rác, đi lại hướng Giang Tự.
“Giang Tự,” Tạ Hoài nuốt nước miếng một cái, rõ ràng câu nói này đã hứa từ lâu rồi, đã từng nói rồi, nhưng lòng bàn tay cậu vẫn khó tránh khỏi khẩn trương mà toát mồ hôi, “Em lấy được hạng nhất rồi.”
Giang Tự nắm cổ tay Tạ Hoài, nhẹ giọng nói: “Ừ, anh nhìn thấy rồi.”
“Vậy em tặng bản thân mình cho anh, anh còn muốn nhận không?” Tạ Hoài nhìn Giang Tự, cười nhẹ.
Yết hầu Giang Tự lăn một vòng, hô hấp trở nên không ổn định, hắn cụp mắt xuống, ngón tay quét qua môi Tạ Hoài, yên lặng một lát trả lời: “Nhận.”
Một loạt âm thanh đùa giỡn bỗng nhiên truyền tới từ bên ngoài phòng rót nước, mấy học sinh nam đẩy nhau chạy qua, tiếng cười đùa xa dần.
Tạ Hoài không để ý, trong đầu đều là câu Giang Tự nói “nhận” kia.
Tim không tránh khỏi đập nhanh sữ dội, đầu ngón tay vô thức nắm chặt đến trắng bệch.
Giây tiếp theo, ngón tay cậu bị người nào đó từng li từng tý cạy mở ra.
Ngón tay cậu buông lỏng, tay của Giang Tự nhân cơ hội đó mà chen vào nắm tay cậu.
Bóng đèn trong phòng rót nước nhập nhà nhập nhoạng lúc sáng lúc tối, cuối cùng tắt luôn.
Nụ hôn của Giang Tự cũng rơi xuống.
—
Chiều hôm nay cũng có thi đấu, chạy 800m là trận thi đấu đầu tiên của buổi chiều, Giang Tự phải thi đấu cho nên Tạ Hoài cũng giống như sáng nay giúp cậu vậy, cậu cũng giúp Giang Tự đổi số áo.
Giang Tự đứng im tại chỗ, kệ cho Tạ Hoài gài cho hắn.
Có điều… Tạ Hoài một lời khó nói hết, mặc dù bạn trai cậu rất đẹp trai, nhưng mà cái màu sắc của cái áo này cũng quá xấu rồi đó.
Màu xanh lá cây ngọc bích, còn điểm thêm chút màu đỏ, mặc trên người Giang Tự tương phản đập vào mặt, nếu như loại trừ khuôn mặt của Giang Tự đi thì chắc chắn không ai thèm nhìn.
Chẳng trách lại có rất nhiều người chê cái thẩm mỹ chết tiệt này.
Học sinh nam tham gia thi chạy 800m này thật ra rất ít, bình thường đều là chạy 1000m, năm nay đại khái nhà trường muốn làm kích thích một chút.
Chạy 800m thật ra là hoàn hoàn dựa vào sức bật, chỉ cần chạy hai vòng, ai nhanh ai chậm nhìn một cái là biết ngay.
Lúc Giang Tự xông về phía trước thì liền dùng hết toàn lực, Tạ Hoài rất ít khi nhìn thấy loại vận động khác của Giang Tự ngoài chơi bóng rổ ra, cho nên xem vô cùng nghiêm túc.
Nhìn thấy Giang Tự chạy dưới ánh mặt trời, càng ngày càng chói mắt, Tạ Hoài thầm nói, khó trách có rất nhiều người thích hắn như vậy.
Mà Giang Tự chạy xong 800m trong vòng hai phút một giây, Tạ Hoài kinh ngạc hơn với những người khác, cái tốc độ này còn chạy nhanh hơn khi cậu chạy 800m nữa.
Cho nên không nghi ngờ chút nào, Giang Tự lấy được hạng nhất.
Lục Nhất thầm nói hai người này không hổ là bạn cùng bàn, đều mạnh đến mức biến thái: “Tại sao tui lại không thể chạy nhanh như thế, thật ngầu, thật hâm mộ, thật ghen tỵ quá đi.”
Tạ Hoài vui vẻ, vỗ vỗ vai cậu chàng, tốt bụng đề nghị cho cậu chàng: “Thế này đi, cậu ăn nhiều rau xanh, đọc nhiều báo, ít chơi điện thoại, ngủ nhiều.”
“Vậy thì thôi bỏ đi,” Lục Nhất ôm chặt cục cưng điện thoại trong túi, “Chạy bộ không thể chạy cả đời, nhưng điện thoại thì tôi có thể chơi cả đời.”
Tạ Hoài dúng ánh mắt “cậu hết cứu rồi” nhìn cậu chàng một giây, sau đó xoay người đi về phía Giang Tự.
Giang Tự chạy xong 800m gần như là không thở hổn hển kịch liệt, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng lên xuống.
Với thể lực này, không chỉ là Lục Nhất mà Tạ Hoài cũng rất ngưỡng mộ đó.
Nếu như để Giang Tự chạy 3000m, có lẽ sẽ thật sự có thể chạy ra được tiêu chuẩn của vận động viên cấp ba, thậm chí là còn cao hơn.
Giang Tự nhận lấy nước Tạ Hoài đưa, không uống, hắn hỏi Tạ Hoài: “Thế nào?”
Tạ Hoài ngửa đầu uống một ngụm trà chanh, sau đó mặt không biểu cảm đánh giá một câu: “Cũng bình thường thôi.”
Giang Tự cười nhẹ: “Ừ, không bằng cậu.”
Tim Tạ Hoài bỗng nhiên bị câu nói này câu lên một cái, rõ ràng là biết Giang Tự đang trêu cậu nhưng cậu vẫn không nhịn được loạn nhịp.
Đại hội thể thao vẫn còn ngày mai nữa, nhưng có lẽ Tạ Hoài không thể xem được rồi.
Nhưng cậu lại rất vui mừng, vui mừng vì có thể cùng lớp 11-1 tạo thêm nhiều cơ hội lần đầu tiên, trong thời gian ngắn ngủi còn lại của cậu có thể để lại một kỷ niệm đẹp cũng coi như khôn còn tiếc nuối nữa rồi.
Bốn giờ chiều cậu trở lại bệnh viện, sau đó…sẽ không quay lại trường nữa.
Trong loa lúc này vẫn nói rõ từng hạng mục thi đấu, tiếng súng “bụp” nổ tung trên không trung cho môn thi đấu chạy tiếp sức, tiếng chuông vào học lúc ba giờ rưỡi đúng giờ vang lên.
Tạ Hoài hoảng hốt mấy giây, chợt cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Một tháng nói đến liền đến.
Rõ ràng đã làm đủ các bước chuẩn bị, nhưng lúc thật sự đến rồi, Tạ Hoài vẫn buồn muốn chết.
Giang Tự yên lặng nhìn Tạ Hoài thất thần, cuối cùng vẫn là đau lòng giơ tay lên.
“Sẽ còn quay lại mà,” Giang Tự đưa tay lên lau nước mắt của Tạ Hoài, “Đừng khóc.”
Rất nhiều người trên sân tập đều nhìn về phía hai người, nhưng Tạ Hoài và Giang Tự đều không để ý.
Tạ Hoài vốn cũng không muốn khóc, vừa mới rơi nước mắt thì cũng bị gió thổi khô rồi, cậu vẫn luôn tự biện minh cho mình.
Nhưng bị Giang Tự nói như thế, cậu lập tức không chịu nổi.
Những bạn học lớp 11-1 thấy vậy thì không khỏi hoài nghi, không phải là lớp trưởng lấy được hạng nhất chạy 800m à, cái này cũng có thể làm cho anh Hoài của bọn họ khóc được hả?
Nhưng gần như trong nháy mắt cả lớp đều chạy về hướng này.
Có người đưa giấy cho Tạ Hoài, có người vội vàng lên tiếng an ủi Tạ Hoài.
“Aiza, anh Hoài, sao anh lại khóc rồi?” Lục Nhất lấy một cây kẹo que ra đưa cho Tạ Hoài, “Nào, ăn ngọt rồi thì không khóc nữa nhé.”
Nhìn vỏ kẹo quen thuộc kia, nước mắt của Tạ Hoài trong nháy mắt ngừng rơi, tức giận cười: “Cậu lấy kẹo của tôi tặng cậu tặng lại tôi?”
Mọi người xung quanh đều cười lên.
Lục Nhất: “Cái này gọi là bảo toàn năng lượng.”
“Thần bảo toàn năng lượng đặc biệt.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Tạ Hoài vẫn nhận lấy cây kẹo kia.
“Thế này mới đúng chứ.” Lục Nhất vô cùng hài lòng.
“Anh Hoài, cái này cho anh.” Hách Học Tịch đưa đồ trong tay mình vào tay Tạ Hoài.
Tạ Hoài cúi đầu nhìn một cái, là một chiếc hộp nhỏ, bên trong có một hình người, trông hình dáng có vẻ giống Tạ Hoài đến bảy tám phần.
Hách Học Tịch giải thích, gãi gãi đầu có hơi ngại: “Không phải kỳ trước tui nói là khi sinh nhật cậu sẽ tặng quà cho cậu à, bây giờ bổ sung.”
Bất giác, Tạ Hoài phát hiện lòng mình bủn rủn.
“Anh Hoài, có phải anh lại phải đi tham gia cái lớp TOEFL kia không?” Lục Nhất móc điện thoại ra xem đồng hồ.
“Ừ, cho nên tôi đi trước đây,” Tạ Hoài rũ mắt, muốn giấu đi nỗi buồn đáy mắt, kéo khóe miệng, “Ngày mai mọi người cố lên.”
Nói xong, Tạ Hoài nhìn như ung dung thoải mái xoay người, đầu cũng không quay lại đi về phía cổng trường, ngón tay cậu móc vào áo đồng phục khoác lên vai, đưa lưng về phái bọn Lục Nhất phất phất tay.
Giống như đang tạm biệt.
Cái tạm biệt chính là vĩnh biệt.
—
Giang Tự tiễn Tạ Hoài đến cổng trường, tài xế đang ở bên ngoài cổng trường đợi cậu.
“Sau khi học xong tiết tự học buổi tối thì đến tìm cậu,” Giang Tự xoa xoa tóc Tạ Hoài, “Đợi anh.”
Tạ Hoài nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Được.”
Nói xong cậu giống như nhớ đến cái gì đó, dặn dò nói: “Đúng rồi, cậu về nhà nhớ cho con trai của hai chúng ta ăn.”
“Không cần nữa, mẹ anh mang Tiểu Hoài Hoài đi rồi, đừng lo lắng cái này,” Giang Tự nhét mấy viên kẹo chanh vào tay Tạ Hoài, “Đi trước đi.”
“Ừm, cảm ơn kẹo của bạn trai,” Tạ Hoài nói xong thì nhân lúc Giang Tự không chú ý hôn lên mặt một cái, đắc ý cong mắt cười, vừa đi ra ngoài trường vừa hướng về phía hắn nói, “Buổi tối nhớ đến tìm tôi!”
Giang Tự đứng tại chỗ nhìn Tạ Hoài lên xe, đợi đến khi xe lái rời khỏi trường học hắn mới chậm rãi trở lại sân tập, má trái mơ hồ vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Tạ Hoài, đến gió cũng không thổi bay được.
Đại hội thể thao vẫn đang tiến hành, nhưng lúc này Giang Tự lại không có hứng thú xem, hắn nói vài câu với Diêu Văn Tĩnh rồi về phòng học trước.
Trong phòng học không có người, chỉ có rất nhiều sách giáo khoa xếp lộn xộn trên bàn và những chiếc ghế xiên xiên vẹo vẹo.
Giang Tự đứng ở cửa lớp học hồi lâu, mắt cụp xuống, đột nhiên phát hiện bước chân này không thể nhấc lên bước vào nữa rồi.
Hắn nhíu mày, vẫn đi về chỗ của mình, nhưng hắn chỉ trầm mặc mím môi nhìn hành lang ngoài cửa sổ, lại qua một lúc lâu, hắn vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về chỗ trước kia Tạ Hoài từng ngồi.
Chỗ ngồi bên cạnh đã không còn quyển sách nào nữa rồi, trong gầm bàn trống không, giống như chưa từng có người ngồi ở đây vậy, không lưu lại bất kì dấu vết nào.
Giang Tự cúi đầu, mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt hắn, không nhìn ra biểu tình gì nhưng đại khái là không vui lắm.
Hắn nhìn chằm chằm kẹo chanh trong chanh, nhìn chằm chằm mấy phút, rồi lại nhét viên kẹo chanh vào trong túi áo khoác đồng phục.
Hắn đưa tay lấy bài thi Vật Lý từ trong gầm bàn ra, đầu bút mực nhấn trên giấy, mực thấu thành một vòng tròn đậm nhưng từ đầu đến cuối hắn không động bút viết.
Bây giờ Giang Tự không thể không thừa nhận, thừa nhận rằng… Tạ Hoài sẽ từ từ rời khỏi hắn, dần dần, thậm chí đến cuối cùng cũng không lưu lại cái gì.
—
Học xong tiết tự học buổi tối, Giang Tự một bước không dừng đi đến bệnh viện.
Tạ Hoài trong miệng ngậm một viên kẹo chanh, là cái chiều nay Giang Tự đưa cho cậu, trên tay cậu cắm đầu kim bình truyền dịch, đến điện thoại cũng không đụng vào được, ngủ cũng không ngủ được, Tạ Hoài nằm trên giường cảm thấy mình sắp chán đến chết rồi.
Lúc không có chuyện gì làm, trong đầu cậu đều nghĩ về Giang Tự, nghĩ bây giờ hắn đang làm gì? Có nhớ cậu không? Nghĩ …có phải Giang Tự lại đang buồn không?
Khi Giang Tự đẩy cửa đi vào, Tạ Hoài đang xem hoạt hình.
“Cậu tới rồi?” Sự chú ý của Tạ Hoài rời từ phim hoạt hình đến Giang Tự, con ngươi theo đó sáng lên.
Giang Tự đi tới: “Ừ, tôi tới rồi.”
“Mệt thì nghỉ ngơi sớm đi,” Giang Tự hôn nhẹ lên môi Tạ Hoài một cái, hỏi: “Mệt không?”
Tạ Hoài hơi suy nghĩ gật gật, không mệt là giả, chạy 3000m thì sao lại không mệt được.
Huống hồ với tình trạng của cậu không thể vận động kịch liệt.
Đèn trong phòng bệnh bị Giang Tự tắt đi, hắn tắm xong liền lên giường ôm Tạ Hoài vào trong ngực.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Tạ Hoài chỉ có thể nghe thấy hô hấp của hai người.
Trong đầu cậu bỗng hiện lên một hình ảnh, cũng ở trong bệnh viện như thế này, Giang Tự luôn đeo khẩu trang, luôn yên lặng không lên tiếng, mấy ngày tiếp theo Tạ Hoài không biết Giang Tự trông như thế nào, lúc đó cậu muốn hỏi Giang Tự là tại sao.
Tạ Hoài nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được hỏi: “Giang Tự, sao lúc đó cậu lại đeo khẩu trang vậy?”
Giang Tự gần như trong nháy mắt nghe hiểu được câu hỏi không đầu không đuôi của Tạ Hoài là đang nói về cái gì.
Lúc đầu hắn không lên tiếng, có một khoảnh khắc, Tạ Hoài tưởng Giang Tự đã ngủ rồi, lúc cậu định từ bỏ câu hỏi này, Giang Tự cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi bị dị ứng với mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, ngửi thấy sẽ cảm thấy khó chịu.”
Tạ Hoài ngẩn ra mộ lát, Giang Tự rất nhạy cảm với mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện… Vậy trong một tháng này, Giang Tự vì cậu mà ngày nào cũng ở bệnh viện với cậu.
Lồng ngực Tạ Hoài phát run, hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
Giang Tự thấp giọng nói: “Tạ Hoài, cho nên cậu biết tôi thích cậu nhiều bao nhiêu chưa?”
Mũi Tạ Hoài cay cay, buồn buồn “Ừm” một tiếng.
Trong bóng tối, Giang Tự hôn lên trán Tạ Hoài, lại ôm cậu chặt hơn: “Không cần nghĩ nhiều như thế, có anh ở đây, ngủ đi.”
Lồng ngực Giang Tự luôn làm cho Tạ Hoài cảm thấy yên tâm, rất nhanh cơn buồn ngủ đã ập tới, cậu nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nửa tỉnh nửa mơ, Tạ Hoài hoảng hốt nghĩ, sinh nhật Giang Tự có phải sắp đến rồi không?
Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, đồng hồ sinh học của Tạ Hoài khiến cậu từ trên giường ngồi dậy, cậu mơ mơ màng màng một lúc, theo thói quen giống như trước kia xuống giường rửa mặt.
Vừa quay đầu, cậu và Giang Tự trố mắt nhìn nhau.
Tạ Hoài có hơi ngẩn ra, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Lúc này cậu mới ý thức được bây giờ cậu với trước kia không giống nhau nữa rồi, cậu không cần phải đến trường, không cần phải đi học nữa, cũng không quay về trường nữa.
Thói quen quả nhiên là một thứ đáng sợ.
Mấy giây sau, Tạ Hoài giống như chấp nhận cái gì đó, nằm xuống lại lần nữa.
Giang Tự trầm mặc nhìn Tạ Hoài ngồi dậy rồi lại nằm trở lại, nhìn thấy tâm trạng cậu đột nhiên giảm xuống, tim hắn cũng nhói đau, lúc mở miệng mới phát hiện giọng của bản thân có hơi khàn: “Ngủ thêm một lúc đi.”
Tạ Hoài đại khái là ngại động tác hồi nãy có hơi mất mặt, bực bội ở trong chăn một lúc lâu mới đáp một tiếng: “Ừ.”
Trước khi Giang Tự rời khỏi phòng bệnh đóng cửa sổ lại, rèm cửa không đóng để cho không khí trong phòng lưu thông.
Không khí hôm nay rõ ràng ẩm ướt hơn hôm qua, không biết là mưa hay là do nguyên nhân khác.
Hôm nay là thứ sáu, đợi đến khi Giang Tự đi rồi, Tạ Hoài lấy điện thoại mở lịch, vị trí trên ngày chủ nhật bị cậu đánh dấu mấy chữ — Sinh nhật Giang Tự.
Đến lớp học, vừa vào lớp, Hách Học Tịch liền phát hiện không đúng.
Đáy lòng nghi ngờ, sao hôm nay anh Hoài không đến lớp với lớp trưởng?
“Lớp trưởng, cậu với anh Hoài cãi nhau rồi à? Anh Hoài đâu?” Hách Học Tịch dè dặt quay người hỏi một câu.
Giang Tự ngồi xuống chỗ của mình, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói loạn xạ: “Chạy 3000m mạnh quá, bị đội tuyển quốc gia nhìn trúng rồi.”
Hách Học Tịch: “???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT