“Lừa đảo?”
Đầu óc tôi lại một lần nữa trở nên mù mịt.
Nhưng chẳng bao lâu sau tôi biết chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra tất cả mọi người đều bị lừa, trong đó có tôi, cái gọi là lương cao đơn giản chỉ là nói dối, chúng tôi bị lôi vào lừa đảo trực tuyến, nói một cách dễ hiểu thì gọi là bán sản phẩm tài chính, nhưng thực tế là để khuyến khích khách hàng đánh bạc trực tuyến.
“Thật sự?”
Lúc này đầu óc tôi trống rỗng nhưng tôi vẫn hy vọng điều này không phải là sự thật, ít nhất tôi cũng nên khác họ.
“Đó là sự thật.”
Một người phụ nữ mặc sườn xám đen nói vọng từ góc xe. Đó là người phụ nữ khiến tôi ngừng tranh cãi với A Lãng.
Tôi liếc nhìn cô ấy.
Cô ấy tiếp tục:
“Chúng ta đều bị lừa gạt, những người này sẽ đem chúng ta đi vào công ty, một khi tới đó, chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội đi ra nữa.”
Sau đó, cô ấy yếu ớt kể cho mọi người nghe tất cả những gì cô ấy biết.
“Ở đó bạn chỉ có thể tìm thấy sự giải thoát nếu bạn chết, nếu không bạn phải cư xử như một con chó.”
Nói xong, cô có chút tuyệt vọng.
“Làm sao cô biết được?”
Cô ấy cười khẩy.
“Chuyện ở đây đã truyền đi khắp cả nước từ lâu rồi, cô cũng không biết sao?”
Tôi lắc đầu, còn những người khác thì cứ lặng lẽ khóc.
Tôi không biết những người khác có biết điều này không, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến nó. Nguyên nhân có thể liên quan đến môi trường sống của tôi. Một số người trong đời chưa bao giờ ra khỏi núi cũng không biết gì về nó, những thứ ở ngoài núi.
Những gì xảy ra bên ngoài đôi khi xảy ra rất lâu trước khi chúng tôi nghe về nó.
“Mọi người biết không?”
Tôi hỏi những người khác.
Trong số nhiều tiếng thở dài, có người trả lời:
“Tôi sai rồi, tôi không nên mạo hiểm nữa. Thực ra tôi biết tất cả mọi thứ, tôi biết tất cả mọi thứ.”
“Tôi cũng vậy, tôi cứ tưởng mình sẽ khác biệt với mọi người, nhưng hóa ra...”
Nói xong họ lại tiếp tục khóc.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không làm theo những gì họ nói?”
Tôi hỏi, người phụ nữ mặc sườn xám đen thở dài nói:
“Có đủ loại tra tấn mà bạn đã từng thấy, nghe thấy trên TV hoặc trong sách lịch sử, cũng có một số bạn chưa từng nghe nói đến. Tóm lại, không ai sẽ có một kết cục tốt đẹp cả.”
Những người khác tiếp tục lau nước mắt sau khi cô ấy nói xong.
Sau đó, cô ấy còn kể về vụ nô lệ máu được lan truyền rộng rãi trên Internet, vụ một số học sinh bị lừa, vụ việc những người nổi tiếng trên Internet ở miền bắc Myanmar, thậm chí cả truyền thuyết cắt eo mà không cần gây mê, v.v.
Nghe cô ấy nói xong, lúc đó tôi như muốn sụp đổ, tôi bắt đầu cẩn thận nhớ lại những lời anh Hạo đã nói với mình, vẫn còn hơi lộn xộn, nhưng chỉ cần tôi ngoan ngoãn và làm việc chăm chỉ thì mọi việc sẽ ổn. Nơi đây rất giàu có, bạn sẽ được lương cao, không còn đường quay lại, v.v.
Bây giờ nghĩ lại, mỗi câu nói dường như đều nhắc nhở tôi không nên đến đây đây không phải chỗ tốt, nhưng tôi lại lao tới như một kẻ ngốc, đồng thời thầm vui mừng vì đã trúng được giải thưởng lớn. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy sự giàu có đáng kinh ngạc này thật bất ngờ. Nó lao thẳng về phía tôi. Giờ đây, dường như nơi nào có của cải, trước mắt tôi lại là một cái hố khổng lồ, không đáy.
Lúc này, cô gái tỉnh dậy bên cạnh tôi lại nói với tôi:
“Chị ơi, giúp em với! Làm ơn.”
Tôi quay đầu lại liếc nhìn cô ấy, chưa kịp nói gì thì người phụ nữ mặc sườn xám lại lên tiếng:
“Cô ấy không thể cứu được cô. Chúng ta đều giống nhau. Nếu cô ấy có thân phận đặc biệt thì cô ấy sẽ không bị nhét vào xe như chúng ta.”
Tôi muốn lắc đầu nói với cô ấy rằng tôi đến đây để làm trợ lý cho anh Hạo, nhưng sau khi hiểu rõ hơn về cô ấy, tôi nhận ra rằng đó có thể là vỏ bọc của anh Hạo.
Bởi vì một số người trong số này đã bị bọn buôn lậu lừa trở thành người dẫn chương trình, giám sát viên và quản lý bán hàng. Tóm lại thì đó là chức vụ quản lý, dù có tệ đến đâu thì vẫn là công việc văn phòng.
Chính vì lời họ nói quá hay nên mọi người đều bị lừa.
Đúng lúc tôi chưa biết phải làm gì thì chiếc xe lại dừng lại.
A Lãng lại mở cửa sau xe tải và hét lên với giọng ác ý:
“Tiểu yêu, các em đều đói bụng chứ! Muốn ăn không?”
Không ai trả lời mà cứ ôm đầu khóc.
“Không muốn ăn thì quên đi. Cứ đói đi. Mọi người đều là chó cái. Chỉ cần các cô đến công ty thôi, không cần phải đợi ba ngày sẽ có người dọn dẹp các cô.”
Vì không có người trả lời, A Lãng cảm thấy mình đang tìm phiền phức, tức giận nói, sau đó đóng cửa lại.
“Đợi đã, cậu có thể mang đồ ăn lên được không? Chúng tôi không nói là sẽ không ăn!”
Tôi nghĩ lúc nào cũng phải cơm ăn là quan trọng nhất, nếu không thì làm sao có nghị lực đối mặt với khó khăn.
“Ồ, không tệ, không tệ. Nếu anh Hạo không nói trước với tôi, tôi sẽ để cô vui vẻ cùng tôi làm việc mấy lần.”
Tôi phớt lờ lời khiêu khích của A Lãng, vì tôi biết điều mình cần lúc này là bình tĩnh, bình tĩnh để có thể nghĩ ra giải pháp tốt.
Sau khi A Lãng dặn dò một chút, A Huy cầm một túi bánh bao cùng một hộp nước khoáng trực tiếp ném vào xe tải.
“Ăn đi! Mỗi người hai cái bánh bao, mỗi người một chai nước. Ăn no rồi chúng ta lại tiếp tục lên đường.”
“Chỉ ăn cái này thôi à?”
Tôi hỏi, tuy tôi lớn lên ở nông thôn và chưa từng ăn món gì ngon nhưng bánh bao hấp với nước khoáng thì quả thật. Chúng không ngon bằng những bữa cơm cạn mẹ kế cho tôi, tuy đều ăn đồ thừa nhưng ít nhất cũng có vài món thịt.
“Đừng đòi hỏi đồ ngon? Các cô nên thích nghi đi. Từ nay trở đi đâu sẽ là đồ ăn của các người, không phải phụ nữ các người đều thích giảm cân sao? Chỉ cần đến công ty, các người sẽ trở nên thon gohn trong một tháng. Đôi chân dài đó. Chậc...”
A Lãng nói xong, nhếch mép cười, thỉnh thoảng lại liếc đầu nhìn vào trong xe tải, bộ dáng dâm đãng, khiến người ta cảm thấy phát ớn.
Sau khi nghe những lời của A Lãng, tôi cảm thấy muốn chết.
Tiêu chuẩn công việc thấp như vậy, làm sao có thể có mức lương cao 20.000 nhân dân tệ? Lúc này tôi mới nhận ra mình thật ngây thơ, không thể nói là anh Hạo quá giỏi ẩn mình, nhưng cũng do tôi. Tôi quá ngu dốt, tôi tin bất cứ điều gì anh ấy nói, và tôi thậm chí không có một chút nghi ngờ nào về lời nói của anh ấy.
Tôi thậm chí còn có tình cảm với anh ta, hóa ra anh ta là một con thú. Anh ta thực sự đã lừa dối tôi!
Tất cả những điều này là sai sự thật. Bất cứ ai có vẻ ngoài tốt đều không phải là người xấu, không hề.
Nếu người không đẹp thì Đường Tăng sẽ không bị quái vật bắt hết lần này đến lần khác.
Vì vậy, người đẹp có thể không phải là người xấu, nhưng họ không nhất thiết phải là người tốt. Chính vì khuôn mặt đẹp trai như vậy của anh Hạo nên tôi không hề nghi ngờ gì về anh ta, lại còn muốn trao hết tâm hồn lẫn trái tim cho anh ta.
A Lãng nói xong, châm cho mình một điếu thuốc, không vội đóng cửa xe mà nhìn chúng tôi đầy vẻ thèm muốn.
Tôi muốn mằng anh ta nhưng lại sợ anh ta sẽ gi*t mình nên chỉ không nói gì mà ngồi xuống cạnh cô gái bên cạnh.
Sau khi A Lãng hút thuốc xong, anh ta quay người đổ nước ra ngoài**, đi tới kéo khóa nói:
(**ý của câu này là đi tiểu nha )
“Muốn đi tiểu không? Mau xuống xe, lát sẽ không dừng giữa chừng.”
Khi nghe nói mình có thể đi vệ sinh, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng, tôi ho nhẹ.
“Mọi người không muốn đi vệ sinh à?”
Nói xong, tôi quay lại liếc nhìn tất cả những người trong xe. Cô gái mặc sườn xám ngồi ở góc xe hiểu ý tôi, trực tiếp đứng dậy. Lúc này tôi mới nhìn rõ dung mạo của cô ấy, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn tôi nhưng khuôn mặt lại không thua kém ai ở đây.
Tất nhiên, mọi người ở đây quả thực xinh đẹp hơn những người khác, nhưng cô gái mặc sườn xám trông thanh lịch hơn và có dáng người nổi bật hơn hẳn.