“Anh Hạo, đừng--”
Tôi hét lên cho đến khi giọng gần như khàn đi nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể ngăn cản được Anh Hạo.
“Anh Hạo, không, làm ơn, không không--”
“A Phương, sống tốt nhé.”
Thượng Hạo đang đứng trên thuyền đánh cá quay người nhảy xuống dòng sông lạnh lẽo trước mặt, sau tiếng rơi xuống sông, chân tôi lập tức mềm nhũn cho đến khi cảnh sát đến và kéo tôi đứng dậy..
“Tất cả mọi người xin lưu ý nghi phạm đã nhảy xuống sông và chưa rõ tình hình hiện tại. Vui lòng liên hệ với lực lượng cứu hộ càng sớm càng tốt để tiến hành trục vớt.”
Tôi mơ thấy anh Hạo có thể sống sót, nhưng từ khi bị bắt ngày hôm đó, tôi không có tin tức gì về anh Hạo, còn sống hay đã chết.
Cũng từ đó miền bắc Myanmar mất đi một con quỷ quyết đoán và độc ác.
Tôi lại tỉnh dậy sau cơn ác mộng và chạm vào chiếc gối ướt đẫm nước mắt. Tôi vẫn không biết quyết định ban đầu của mình là đúng hay sai.
Từ góc độ pháp lý, những gì tôi làm quả thực là đúng, nhưng tại sao tôi luôn cảm thấy mình đã phản bội anh Hạo. Thực ra, dù lúc đó tôi không chọn cách hợp tác với cảnh sát tôi vẫn có thể một mình trốn khỏi miền bắc Myanmar? Những nguồn lực mà tôi có lúc đó không có gì khó khăn cả.
Nhưng tôi chọn làm chính nghĩa vì tôi muốn đồng thời cứu mình và anh Hạo, đồng thời ngăn cản anh ấy lặp đi lặp lại những sai lầm tương tự.
Tuy nhiên, ở một góc độ nào đó, việc tôi làm có vẻ không hoàn toàn đúng. Đôi khi tôi nghĩ nếu không phản phải tôi phản bội anh Hạo anh ấy cucng không bị ép nhảy xuống sông tự sát!
Vì vậy, tôi có trách nhiệm nhất định về cái chết của anh ấy, đó là lý do tại sao tôi vẫn gặp ác mộng suốt ngày sau khi thoát khỏi địa ngục trần gian ở miền bắc Myanmar này.
Trên thực tế, ngay từ rất sớm, tôi đã có ý tưởng diễn đạt tất cả những gì tôi trải qua ở miền bắc Myanmar bằng văn bản. Tất nhiên, tôi đã viết một số bản nhưng nó đã bị chặn do một số hạn chế về nền tảng.
Khi biên tập viên của Qimao** liên lạc với tôi và biết được hoàn cảnh của tôi, cô ấy nói với tôi rằng nếu tôi vẫn muốn viết những ký ức đó thì hãy đến Qimao** và thử viết. Lúc đầu, tôi đã từ chối vì lo lắng rằng nó sẽ giống như nền tảng Tomato**, sau khi dày công viết mã hàng trăm nghìn từ, tôi đã bị chặn không nói được một lời.
(**đây là hai trong số các nền tảng mạng chữ lớn của TQ)
Nhưng tôi thực sự muốn nói với các bạn về những sự kiện đã qua và cho các bạn biết miền bắc Myanmar trong mắt tôi trông như thế nào, bởi vì tôi đã ở đó được mười năm và là người có nhiều tiếng nói nhất.
Khắp nơi đều có vàng, mỹ nhân như mây, trai đẹp lũ lượt, chỉ có thể nói haha ai tin là kẻ ngốc.
Đây rõ ràng là nơi mà một khi đã đến thì không bao giờ có thể quay lại. Vì vậy, đừng đến đây và đừng nghĩ đến việc làm giàu chỉ sau một đêm. Không có chuyện tốt nào trên trời rơi xuống đâu, cho dù có thì chắc chắn nó sẽ không rơi xuống đầu bạn vì bạn không may mắn như vậy.
Dù bạn là người có quyền lực như thế nào ở Trung Quốc, bạn cũng phải hành động như một con chó cụt đuôi giữa hai chân khi đến đây.
Đúng như lời đồn trên mạng, cho dù Tôn Ngộ Không tới đây cũng sẽ bị coi như khỉ, Ngưu Ma Vương đến thì phải cày hai dặm đất. Nếu anh ta là một linh hồn xương trắng, anh ta sẽ lang thang khắp vùng quê hiền hòa của những ông lớn này mỗi đêm, hoặc anh ta sẽ chỉ là một kẻ lừa đảo. Nếu dám không vâng lời mà chỉ bị gãy chân thì đó là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng đó chắc chắn không phải là điều đáng báo động. Mọi thứ xảy ra ở đây hàng ngày sẽ phá hoại sự hiểu biết của bạn và vượt quá giới hạn chịu đựng của con người. Có thể nói ở đây không có giới hạn hay điểm mấu chốt.
Sở dĩ tôi có thế yên tâm ngồi đây kể chuyện cho các bạn là vì tôi được trời phú cho vận may, quan trọng nhất là có Anh Hạo che chở cho tôi.
Mặc dù tôi không trực tiếp chìm vào bóng tối sau khi rơi vào miền bắc Myanmar như những cô gái khác nhưng tôi cũng phải trả giá rất đắt cho việc đó. Chẳng hạn, lần đầu tiên của tôi bị người đàn ông tên Thượng Hạo cướp mất, cúi người bán mình cho anh ấy. Cuối cùng, tôi trở thành một nữ quỷ được mọi người tôn kính, nhưng trước mặt anh Hạo, tôi chỉ có thể hành động như một con mèo rừng nhỏ ngoan ngoãn và ngoan ngoãn kẹp đuôi giữa hai chân.
Tôi thực sự có thể nói những gì anh Hạo đã nói, bởi vì tôi đã nhìn thấy khía cạnh ẩm lòng nhất của anh, giống như ánh nắng mùa đông chiếu trên mặt hồ. Tôi cũng thấy anh ta ở khía cạnh thú tính nhất, giống như một con quỷ tham lam, liếm láp những kẻ yếu đuối và bất lực như tôi.
Tôi vừa yêu vừa sợ anh ấy. Nó là tình yêu thực sự, là tình yêu trong sáng, ẩn nhẫn của tôi dành cho anh ấy. Tôi đã khóc vì anh ấy suốt đêm. Tôi yêu anh, nhưng tôi thực sự sợ, tôi run lên mỗi khi anh ấy nhìn tôi.
Nhắc đến anh Hạo và tôi, mười năm ly kỳ ở miền bắc Myanmar, mỗi lần nghĩ đến tôi vẫn cảm thấy như một cơn ác mộng. Tôi đã gặp nhiều bác sĩ tâm thần nhưng chưa bao giờ có thể bày tỏ từng bí mật trong lòng..Vì vậy, tôi đã suy nghĩ kỹ và quyết định bắt đầu lại và gõ lại tất cả những thứ không thể chịu nổi trên bàn phím.
Một là để kỷ niệm mười năm tình cảm giữa tôi và anh Hạo, hai là để trút bỏ nỗi đau trong lòng, và thứ ba là cảnh báo tất cả những ai muốn đến miền bắc Myanmar để kiếm tiền.
Câu chuyện nên bắt đầu từ đâu? Chúng ta hãy bắt đầu từ lúc tôi được anh Hạo đưa đến miền bắc Myanmar nhé!
Hãy để tôi giới thiệu ngắn gọn rằng tôi tên là A Phương. Tên này được anh Hạo đặt cho tôi. Tên thật của tôi là Triệu Nhiên, là một đứa trẻ mồ côi và được cha mẹ nuôi nuôi dưỡng. Ngoài ra, tôi sẽ không nói chi tiết với bạn về những công việc trước đây của tôi ở đây. Nếu bạn quan tâm hơn đến lý do tại sao trước đây tôi đến miền bắc Myanmar, bạn có thể để lại tin nhắn cho tôi và tôi sẽ kể cho bạn.
Tôi nhớ đó là một ngày nắng ấm đặc biệt, dưới sự giới thiệu của anh Hạo, tôi theo anh Hạo bay từ Côn Minh đến Yangon, Myanmar.
Sau khi xuống máy bay, anh Hạo bắt taxi bên đường nói chuyện với tài xế đưa chúng tôi đến một nơi giống như một khu ẩm thực.
Vì không thể hiểu được cuộc trò chuyện của họ nên tôi cứ ngồi trên taxi mà cứ nhìn thành phố xa lạ và có phần cổ kính trước mặt.
Đây thực sự là ở nước ngoài? Tại sao nó lại hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ.
Trước khi đến Myanmar, tôi đã xem qua một số hướng dẫn du lịch có liên quan cũng như các áp phích và video quảng cáo chính thức về Myanmar trên mạng. Nhưng nhìn con đường trước mặt, tôi cứ tưởng mình đang bước vào một con phố cổ mang cảm giác cổ kính ở Trung Quốc.
“Có chuyện gì thế?”
Xuống xe, anh Hạo thấp giọng hỏi khi thấy tôi đang ngơ ngác.
Tôi mím môi nói nhỏ:
“Đây là Myanmar à?”
“Có chuyện gì thế?”
“Cảm giác thật tan nát!”
Tôi nói thật, vì thành phố đổ nát trước mặt khác xa so với Myanmar trong tâm trí tôi, khắp nơi đâu đâu cũng có những bức tượng Phật dát vàng và những cung điện nguy nga.
"Đừng lúc nào cũng tin vào những gì nói trên mạng. Thực tế ở Myanmar là như vậy. Nó không phát triển như người ta nói".
Sau khi nghe Anh Hạo nói, tôi gật đầu.
Rồi tôi ngập ngừng hỏi:
“Vậy anh sẽ trả cho tôi mức lương 20.000** nhân dân tệ một tháng mà anh đã hứa với tôi chứ! Nếu anh nói dối tôi, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.”
(**xấp xỉ 69 triệu vnd, có thể hơn hoặc ít hơn tùy giá thị trường.)
Sau này tôi nhận ra lời đe dọa không có sát thương của tôi thật ngây thơ và lố bịch đến mức nào.
Anh Hạo liếc nhìn tôi và vỗ vai tôi một cách trịnh trọng.
“Chỉ có 20.000 tệ thôi, tôi có cần phải lừa em không?”
Anh Hạo nhẹ nhàng nói, trong lời nói có chút giễu cợt. Bởi vì trước đây tôi đã nhìn thấy thực lực của anh Hạo nên tôi đương nhiên tin tưởng vào lời nói này của anh Hạo.