Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, tôi lập tức trả lời tin nhắn của Thương Tượng, chuyện bát đồng ở chỗ anh ta không được nói với bất cứ người nào, cũng không được để bất cứ ai nhìn thấy, nếu như anh ta muốn phục hồi bát đồng, thì tuyệt đối không được dùng tay chạm trực tiếp vào. Nếu như có thể sao chép phù văn lại được, vậy thì tốt nhất là đừng phục hồi chiếc bát này.
Đến cuối tin nhắn, tôi cũng đem chi tiết bát đồng sẽ khiến người ta trúng tà ra nói với Thương Tượng, hơn nữa còn cảnh cáo nhắc đi nhắc lại nhiều lần với anh ta rằng, việc này rất nguy hiểm.
Sau khi tin nhắn gửi đi xong, tôi hơi do dự một chút, cũng chẳng biết nhà họ Phùng có người nhìn thấy Thương Tương cầm bát hay không, có điều Phùng Chí Vinh chắc chắn có thể điều tra ra được.
Vậy nên tôi cũng gửi cho Phùng Chí Vinh một tin nhắn, bát đồng đã bị Thương Tượng cầm đi rồi, bảo ông ta đừng nói thông tin này với bất kỳ ai, nếu như có người biết được, thì bảo người đó im mồm.
Thời điểm này, chúng tôi đã lên trên một chiếc xe.
Người lái xe là một người trong tộc nhà họ Phùng, Mao Nguyên Dương vẫn ngồi ở vị trí ghế lái phụ, giọng điệu của lão tương đối bình thản: “Nhìn không ra nhỉ, tôi tưởng La Thập Lục cậu tuổi đời trẻ măng đã có được bao nhiêu báu vật truyền đời như vậy, lẽ ra lúc nào cũng đều phải đọc sách mới đúng, vậy mà cậu cũng giống hệt đám thanh niên bình thường, thích xem điện thoại?”
Tôi cười cười không phủ nhận , nói: “Tôi chẳng phải cũng là thanh niên sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT