Lúc đó, tôi cảm giác cả người đều không ổn chút nào.
Tuy rằng ông nội tôi để lại rất nhiều la bàn vỡ, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy, phải là trấn xác đại hung, sau đó hạ táng thì chiếc la bàn nhái này mới vỡ, cũng giống như góa phụ Liêu vậy, trấn một chút thì không vỡ được.
Không ngờ rằng chiếc la bàn này chỉ trấn bố tôi thôi, mà ngược lại đã có vết nứt.
Ổn định lại tâm trạng một chút, tôi cũng phải chấp nhận sự thực… Sợ rằng là bởi vì trấn bố tôi thời gian lâu quá rồi, dù gì cũng là hắc sát, lúc đó cũng phát sinh không ít biến cố, chẳng bảo đảm được liệu bố có khả năng trở nên hung dữ hơn hay không?
Tay Lưu Văn Tam lôi ra một loạt đinh gỗ đào, không thiếu những chiếc đinh màu đen mà khi đó Phùng Chí Vinh đưa cho lão, phân biệt đóng vào lồng ngực, bả vai, chân đùi và trên trán của bố tôi.
Lão vừa trấn xác, vừa thở dài nói: “Ông là bố ruột của Thập Lục, tôi là bố nuôi của nó, chúng ta đều là vì Thập Lục, nên tôi mới phải trấn đi trấn lại xác ông, lần này lại đắc tội rồi, đợi xong xuôi tôi cúng rượu cho ông, không say không về!”
Rầm…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play