Nhảy xuống từ đỉnh vách đá phía sau Cung điện Pretorio sẽ có cảm giác gì? Lần đầu tiên Catherine tới đây đã muốn biết. Khi đó cô luôn có suy nghĩ muốn liều mạng chạy khỏi đây, còn bây giờ chỉ đơn thuần muốn thử một chút.
Ánh trời chiều đem toàn bộ lực lượng còn dư lại thả ra, những tia nắng màu vàng kim rực rỡ xuyên qua khu rừng rậm, đem hơi nước từ thác nước đang có chút âm u đều nhiễm một tầng vàng nhàn nhạt. Màu vàng ôn nhu thiêng liêng tích bên trong màn hơi nước, một đường chạy dọc lên trên thác nước bày ra hiệu qua như mộng ảo.
Tựa như có ai đó gắn vào bên trong nó một mảnh thủy tinh không chìm xuống, chúng chen chúc xô lấn nhau đứng chung khúc xạ ánh nắng chiếu thẳng vào bên trong mắt Catherine.
Cô không chớp mắt hay dùng tay che đi thứ ánh sáng quá chói lóa kia, đó là động tác của con người, không còn cần thiết với cô.
“Thác nước này đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi? Từ trước khi mọi người tới đây sao?” Catherine đưa tay sửa sang lại áo choàng vừa nhận lấy từ tay Caius, không có ý định mặc vào, đôi mắt chăm chú nhìn thác nước đầy khí thế trước mặt.
Caius tùy ý mà ưu nhã đem ống tay áo chỉnh xong, bởi vì đứng gần thác nước quá lâu, hơi nước lưu lại trên quần áo hắn từng giọt nước cực kỳ nhỏ, còn có một ít cũng quấn quanh trên mái tóc dài quăn màu nâu của Catherine, dưới góc độ đặc biệt cũng đang phát sáng, trông đẹp vô cùng.
Nghe được câu hỏi từ Catherine, Caius chỉ đem ánh mắt bố thí cho hóa thân đầy mỹ lệ kia vỏn vẹn vài giây, sau đó nhìn chăm chú vào sườn mặt Catherine trả lời: "Đây là thác nước chúng ta tạo nên, đương nhiên có sau khi chúng ta tới nơi này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play