Nhớ đã từng có người từng nói, con người sở dĩ cảm thấy thời gian không đủ dùng là bởi vì bọn họ cần thời gian để nghỉ ngơi. Hiện tại Catherine cảm thấy câu nói này quả thật là chân lý, sau khi bị tước đoạt quyền lợi được ngủ, 24 tiếng thì ra lại dài như thế .
Caius có công việc của hắn, mặc dù Catherine một chút hứng thú cũng không có với nội dung công việc của hắn, nhưng thứ có thể tạm thời chuyển lực chú ý của hắn trên người cô là chuyện vui vẻ dường nào.
Cô đứng ở ban công, Caius thì xử lý công việc của Volturi trong phòng, tấm da dê quý giá trước mặt Caius lại như không đáng tiền, tiếng ma sát bút máy tinh tế trên mặt giấy. Từng tầng sách cổ cao che khuất mặt hắn, Catherine cảm thấy khá thả lỏng.
Ánh ban mai phá bóng đêm tiến đến, hơi nước trong không khí vì tích góp một đêm mà càng thêm dày đặc. Mây đen giống tấm thảm phủ trên bầu trời, chỉ chừa lại từng đường nét bị xé rách, cúi thấp xuống sắp bọc lấy trên những dãy núi xanh xám.
Tuy ánh ban mai màu vàng định đẩy tấm màn che dày ra nhưng chỉ có thể tiến vào nơi nối liền với núi, hoặc ngẫu nhiên có tầng mây yếu ớt cho chúng thời cơ, ánh nắng kia sẽ xuyên thấu xông vào, theo chuyển động của mây không ngừng thay đổi phạm vi chiếu rọi.
Toàn bộ đất trời cứ tùy ý thay đổi như vậy, Catherine để thị lực nhìn tới cực hạn, nhìn ánh nắng và mây đen không ngừng giao chiến trên không trung, cảnh tượng rộng lớn được tạo ra từ ánh sáng và màu sắc. Tầng mây có lẽ với việc chứa nước đã tới cực hạn, có vài giọt nước lẻ tẻ phía trên rơi xuống.
Mắt Catherine có thể chuẩn xác bắt lấy chúng, điều này khiến cô kinh ngạc không thôi. Những giọt nước óng ánh long lanh kia, nhiễm phải ánh nắng rực rỡ, quả thực còn đẹp hơn cả bảo thạch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT