Tôi còn nhớ rõ lần trước đã tới tòa cung điện xinh đẹp được thời gian ưu đãi này, ngoài sợ hãi thán phục bởi thiết kế cổ kính tinh xảo ở đây, còn có chỗ này để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi. Lần này lại tới nơi này, tôi đã trở thành ma cà rồng giống với chủ nhân tòa cung điện này, nhưng nơi này vẫn để lại cảm giác lạnh lẽo cho tôi như lần đầu tiên.
Không phải trên thân thể, mà là một loại áp bách đè lên tinh thần làm bạn cảm thấy từng hơi lạnh kia chui vào khe xương, giống một con con trùng nhỏ, ở trên xương cốt đã đông lại cứng ngắc của bạn từng ngụm cắn nát, chỉ còn lại cái xác trống rỗng bên ngoài.
Hiệu quả cách âm trong thang máy không quá tốt, ca kịch ở khu tiếp tân của Jaina còn quanh quẩn bên tai, càng ngày càng thưa thớt mờ mịt. Tôi dựa trán vào trên vách tường thang máy cứng rắn lạnh lẽo, cảm nhận được chấn động của toa thang máy. Đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt lan can bên cạnh, bởi vì khẩn trương mà giác qua càng trở nên nhạy cảm, tôi có thể sờ mó cảm thấy mỗi đường vân nhỏ bé cùng nơi gồ ghề phía trên.
Demetri đứng bên cạnh thì đang cùng Heidy trò chuyện vài tin tức thú vị mấy ngày nay, cách nói chuyện của anh ta khôi hài vui tính khá dễ lấy được yêu thích của phái nữ, chọc cho Heidy cười ha ha. Tiếng cười của cô thuần mỹ như rượu đỏ nồng đậm, mê ly dụ hoặc, là loại có thể câu đi giác quan của người khác. Âm thanh bọn họ nói chuyện giúp tôi thấy được an ủi, chí ít có thể thấy lực chú ý của họ hoàn toàn không ở trên người tôi, tôi có thể tiếp tục giữ im lặng để tất cả đều xem nhẹ tôi.
Mắt tôi nhìn chăm chăm vào mặt tường kim loại trơn bóng phản chiếu hình ảnh của mình, tiếng máy móc vận chuyển ồn ào trào vào trong lỗ tai tôi. Trên tấm ảnh kia có một cô gái xinh đẹp lạnh lùng với đôi mắt đỏ ngầu, hoàn toàn khác xa trong ấn tượng của tôi. Ánh mắt chếch về chính giữa, tôi nhìn thấy Jane và Alec đang rúc vào với nhau thật chặt, không hẹn mà cùng nhìn về hướng tôi đang nhìn, ánh mắt của Serraus thì ôn nhu nhẹ nhàng bao phủ lên người Jane.
Còn ánh mắt của Alec trên vách tường thì lại trùng hợp đụng phải tôi, hắn có chút mất tự nhiên nháy nháy mấy cái, tóm lại vẫn giữ vẻ lạnh đạm cao nhạo nhìn tôi, đưa tay nắm chặt tay mình.
Tôi một lần nữa thu lực chú ý lại, nhìn chăm chú vào mũi chân mình. Đôi giày thể thao màu vàng bẩn cũ nát này không phải là của tôi, là Vera - người làm ở quán bar 'Dionysus' đưa cho tôi. Số mệnh của nó hẳn bị tôi cố gắng hết sức giảm mài mòn thêm mấy năm sau, được định sẵn làm bạn với bùn đất và tro bụi của khu dân nghèo Rome, kết quả hiện tịa nó đã bị thời gian bôn ba và nước biển giày vò đến không còn hình dáng, tuổi thọ đã bị giảm xuống khá nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play