Nhận ra được sắc mặt Catherine có chút kỳ lạ, Heidy nháy mắt mấy cái hỏi: "Làm sao vậy, sao lại nhìn tôi như vậy?"
Catherine lắc đầu, cô cảm thấy cô vẫn không nên nói lung tung ở chỗ này thì tốt hơn, xem trước một chút dụng ý của Volturi, thuận tiện tìm hiểu một chút năng lực của bản thân cũng không tệ, chỉ mong có thể trợ giúp cho cô chạy trốn .
Mặc áo khoác dài vào, Catherine đi theo Heidy ra ngoài. Cô nhìn thấy Heidy đi đến bên cạnh Caius thấp giọng nhanh chóng nói cái gì đó, sau đó quay đầu nhìn bản thân cười cười, ánh mắt Caius rơi trên người Catherine làm cô run rẩy, có loại cảm giác bị dao giải phẫu dán lên từng đường cong trên thân thể di chuyển qua lại.
Sau đó, Heidy nói: "Bữa sáng sắp bắt đầu, Jaina sẽ dẫn người trở về."
Catherine đột nhiên trừng to mắt, bối rối lui lại phía sau hậu quả chính là đụng vào vách tường: "Tôi không cần, tôi nói là, tôi có thể..."
Hơi thở lạnh băng như tuyết đột nhiên tới gần, Caius dường như đứng sát bên người cô, khoảng cách nhanh chóng bị rút ngắn ngăn lại lời Catherine còn chưa nói xong.
Cô vô ý nhìn về phía khác, sau đó, cô nhìn thấy Heidy mang trên mặt nụ cười. Thế là, một chút hảo cảm vừa được tích lũy trong phòng thay quần áo trong nháy mắt sụp đổ. Cô sao có thể hy vọng xa vời rằng Volturi sẽ không coi cô thành trò cười chứ !
Tân sinh ngu ngốc, ngoại trừ nóng nảy và khí lực thì không còn gì khác, đối với ma cà rồng không biết chút nào lại cố gắng bảo lưu vệ chút lương tri con người đáng thương còn xót lại, ngay cả đường còn không đi tốt, vua phá hoại, đào phạm kém cỏi nhất.
Chứng nôn nóng của Catherine lại một lần nữa phát triển, hội chứng của tân sinh đáng chết, gặp quỷ đi Volturi!
Nhận ra Catherine im lặng, không còn nói những lời hắn không muốn nghe kia, Caius nghiêng đầu một chút, nụ cười tùy ý hiện ra làm hắn nhìn đẹp đến gần như thành hư ảo, sự kiêu căng không tự chủ toát ra, phương thức nói chuyện không cho người ta cơ hội phản kháng: "Em sẽ thích nơi này, Catherine, không ai có thể tuỳ tiện tới nơi này, nơi này đại biểu của vinh dự."
Vinh dự? Vinh dự của ma cà rồng, là uống máu người?
Nhìn bàn tay lạnh băng sắp đặt lên người mình kia , Catherine bỗng nhiên có một suy nghĩ, đôi tay này của Caius cho dù có điêu khắc từ người ưu tú nhất cũng đã đụng qua người chết, so với dao giải phẫu của cô còn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
Bởi vì, đối với bọn họ mà nói, giết người chính là ăn cơm mà nhỉ.
"Tôi không muốn uống máu người!"
Catherine từ trong cổ họng nói ra câu này, toàn thân có chút phát run. Không chỉ bởi vì phản ứng sợ hãi không biết từ đâu đối với Caius, càng nhiều hơn chính là dưới tình huống cơn khát khô hoàng hành nói lên câu nói này thật quá khó khăn. Catherine cảm thấy chữ cuối cùng mang theo ngọn lửa từ cổ họng.
Cô tiếp tục nói: "Tôi không biết tại sao các người đem tôi chuyển biến thành ma cà rồng, lại đem tôi bắt tới đây. Có lẽ do tôi sẽ hữu dụng đối với các người, nhưng mà kia không có nghĩa là tôi... Tôi phải giống như các người ... Tôi... Tôi không muốn giết người. Tôi muốn... Tôi..."
Caius bỗng nhiên nắm cằm cô khiến cho cô ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ngữ khí chìm xuống, trong ánh mắt mang theo một chút âm ngoan: "Nói tiếp nào, nói cho ta em muốn cái gì? Rời khỏi nơi này?"
Catherine nhìn bộ dáng hắn đã hiểu, cô căn bản không có tư cách cùng người ta bàn điều kiện. Nhưng mà cô không muốn từ bỏ điểm mấu chốt của chính mình, cho dù cô biết hậu quả của việc phản kháng nhất định sẽ rất thê thảm.
Hơn nữa, các người đem tôi bắt tới này không phải là vì để tôi làm việc cho các người sao? !
Catherine cắn môi lại buông ra, răng nanh ma sát khanh khách, nọc độc không ngừng bài tiết ra: "Tôi không muốn uống máu người, tôi không muốn giết người, anh để tôi làm gì cũng có thể, tôi chỉ là không muốn giết người!"
Caius bị ngữ khí phản kháng vừa ngu xuẩn vừa đáng thương của cô chọc cười, không tiếp nhận máu người mang ý nghĩa giống với Gia tộc Cullen đáng chết kia, làm kẻ ăn chay. Hắn xích lại gần Catherine, gần như ác ý đem hô hấp lạnh băng phun đến trên mặt đối phương, răng sắc bén như lưỡi dao, nụ cười u ám: "Vậy nếu ta bắt em uống máu người thì sao?"
Catherine cảm giác được thân thể chính mình lập tức trở nên càng thêm cứng ngắc, nhưng vẫn như cũ không nguyện ý nhượng bộ, từng chữ như cắn răng để nói ra: "Tôi sẽ hận anh cả đời!"
Đúng vậy, Catherine còn có thể làm gì ngoại trừ hận hắn chứ? Cô ở chỗ này căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ cần Caius muốn, cô lúc nào cũng có thể sẽ bị vô số ma cà rồng xé rách thành từng mảnh, sau đó được một mồi lửa đưa đến Địa Ngục. Dạng uy hiếp này vốn không liên quan, không hề có tác dụng.
Quả nhiên, sau khi nghe được Catherine nói câu này, biểu cảm Caius càng thêm âm trầm, ánh sáng trong mắt giống như dao găm tẩm độc, khuấy lên từng trận gió lớn muốn đem người trước mặt phá hủy.
Hắn nói chuyện, vốn dĩ giọng nói dễ nghe như hải yêu lại trộn lẫn lấy một loại cảm xúc kịch liệt nào đó, liều mạng muốn khắc chế nhẫn nại, nghe tựa như một con rắn độc đang khè lưỡi làm người ta không rét mà run: "Hận ta?"
Catherine sắp bị cảm xúc thay đổi thất thường của hắn làm cho phát điên, suýt cùng hắn gào lên, để hắn đi tới, đem ngực cô mổ ra cho rồi.
"Như em mong muốn." Caius kéo ra khoảng cách với cô, không nói lời gì níu lại Catherine tay, kéo cô tới vị trị bí ẩn nhất tại Volturi.
Bị Caius mạnh mẽ không thể phản kéo đến chỗ sâu nhất trong mê cung phức tạp âm trầm của Volturi, trong đầu Catherine mô phỏng vô số loại cảnh tượng chính mình bị xé nát.
Trên đường đi Catherine trở thành tiêu điểm, tất cả ma cà rồng đều kinh ngạc hoặc an tĩnh nhìn bọn họ, còn cực kỳ tự giác nhường đường.
Catherine phát hiện trong của những người kia có một loại ánh mắt kính sợ đương nhiên, phảng phất không có một ma cà rồng nào cảm thấy bản thân cô là vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện, đáng bị cách ly hay hoài nghi.
Cô cũng không rõ ràng Volturi đã tồn tại bao lâu, cũng không biết chế độ và quy tắc ở nơi này, càng không hiểu phân chia đẳng cấp giữa bọn họ. Nhưng từ tất cả dấu hiệu trên đoạn đường này đều cho thấy, kẻ tóm chặt tay cô bị cô xem là kẻ thù giết cha này có địa vị rất cao trong Volturi.
Nếu như Heidy không lừa cô, Volturi không giữ người vô dụng, như vậy không phải cho thấy rằng năng lực của Caius nhất định rất đáng sợ?
Catherine vặn vẹo một chút cổ tay đã bị nắm đến gần như chết lặng, nghĩ thầm có khi năng lực của hắn có thể tùy lúc tùy chỗ nổi điên kiêu căng, xác thực đủ để hù chết ma cà rồng khác.
Nhận thấy Catherine giãy dụa, Caius quay đầu lại nhìn cô, lực đạo trong tay cũng tăng thêm. Catherine nhịn không được đẩy hắn, phát hiện lông mày đối phương nhíu lại ánh mắt cũng càng thêm u ám, vội vàng nói: "Anh nắm đau tay tôi!"
Thừa dịp Caius có chút thả lỏng, trong nháy mắt, Catherine tranh thủ rút tay trở về. Hắn đứng trong chốc lát, nhưng sau đó xoay người tiếp tục dẫn đường, cuối cùng dừng trước một căn phòng cũng không tính là quá thu hút, mở cửa chờ Catherine đi tới.
Có hương vị của máu!
Catherine đầu tiên là sững sờ, khát vọng của bản năng làm cô không biết mình khống chế thế nào đi đến bên cầu thang.
Căn phòng này là một phòng lạnh, thoạt nhìn dùng để lưu trữ huyết dịch. Màu trắng sáng trong sáng và màu đỏ tươi u ám chính là toàn bộ màu sắc của căn phòng này, trên từng chiếc kệ như bị bao quanh bởi ngọn lửa màu máu, làm người ta rùng mình.
Catherine ngửi thử, phát hiện máu ở nơi này chia thành hai hương vị, một loại càng thêm thơm ngọt, loại kia lại tương đối ít mê hoặc hơn.
Caius mở ra một túi máu chưa bị đông lại, đổ vào trong một ly thủy tinh được chạm khắc hoa văn, một ly chứa đầy chất lỏng có thể trong nháy mắt giải trừ thống khổ, đưa cho Catherine.
Chút lý chí cuối cùng của Catherine có được một kết luận, loại máu này rất giống với hương vị máu động vật lần đầu tiên cô đi săn, không làm người ta điên cuồng. Cô vội vàng bưng tới từng ngụm từng ngụm uống hết, điên cuồng bị máu tươi thiêu đốt chạy tán loạn khắp toàn thân, nhờ vào chất lỏng màu đỏ lạnh lẽo kia đạt được an ủi cực độ.
Cảm giác tựa như được trùng sinh, như ruồi bâu sâu đến tận xương tủy, căn bản không có khả năng kháng cự.
Sau khi tỉnh táo lại, cơn khát khô được làm dịu, áp lực vô tận từ tâm lý bắt đầu xuất hiện. Catherine nhìn ly thủy tinh trên tay, một chút máu tươi còn sót lại chậm rãi chuyển động trong ly, trong mắt Catherine lại giống như thước phim chậm tra tấn người, dung dịch đỏ tươi đó dường như trở thành màu sắc duy nhất trong mắt cô.
Cô cảm giác cái tên kia giống như máu loài rắn độc đang thận trọng từng bước chiếm lĩnh suy nghĩ của cô, chiếm cứ ở nơi đó, vĩnh sinh bất tử.
"Đây là... máu gì?" Hai tay Catherine nắm lấy chiếc ly, nó trong tay cô thống khổ kêu rên, vết nứt hình mạng nhện từ ngón tay của cô khuếch tán tới phần còn lại thân ly. Có trời mới biết thần kinh của cô rất nhanh sẽ giống cái ly này.
"Máu động vật." Caius nhìn cô, giọng nói bình tĩnh, như tơ lụa phất qua vành tai, “Dđể khống chế tân sinh. Bọn chúng nếu ngay từ đầu tiếp xúc với máu người sẽ càng thêm mất khống chế."
Catherine nhẹ nhàng thở ra, sức thừa nhận của cái ly đã tới cực hạn, ở trong tay cô vỡ vụn thành từng khối, ngay cả khi nứt vụn thì hoa văn cũng rất rõ ràng.
Cô nhìn một chút vết máu còn lưu lại trong tay, chất lỏng đỏ sậm trên tay mình vì nhiệt độ thấp mà bắt đầu đông lại, nhìn càng giống như một viên ngọc đỏ. Mượn thị lực cực tốt của ma cà rồng, cô có thể thấy rõ từng điểm ánh sáng nhỏ bé trên đó.
Phát hiện Catherine thất thần, Caius nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, kéo tay của cô qua, dùng một ánh mắt mang theo uy hiếp đem Catherine co rúm lại: "Đi theo ta, những người khác muốn gặp em một lần."
"... Những người khác?" Catherine đầu lưỡi không nghe theo sai khiến run rẩy. Những người khác là ai? Anh xác định bọn họ là người hả? Vì sao lại muốn gặp tôi?
Đứng yên một chỗ không giải quyết được vấn đề, Catherine tựa như một con búp bê vải bị Caius kéo đến túm đi, một đường đi sau lưng hắn xuống lầu, đi vào bên trong đại sảnh. Cô còn chưa kịp kinh ngạc từ việc dạy học kinh hãi này dần dần khống chế được tốc độ di chuyển, đã nghe thấy một tiếng cảm thán du dương nhu hòa từ phía trước nhẹ nhàng bay tới.
Đó là một người mặc trường bào dài, một người đàn ông có mái tóc đen dài tuấn mỹ, giọng nói của ông ta mềm mại, làm Catherine muốn khóc, nếu như không phải trông thấy ông có cùng đôi mắt đỏ của ma cà rồng giống như Caius.
"Catherine thân mến, cô rốt cuộc đã đến." Ông nói chuyện, ưu mỹ như đang hát. Bên cạnh ông là một người phụ nữ tóc vàng cũng mặc áo choàng dài đen, mắt và chân màu tinh xảo, ôn nhu dịu dàng đến động lòng người làm người ta muốn dùng viên đá quý đắt tiền nhất để đổi lấy nó.
Catherine lần này đã có kinh nghiệm, nhìn con mắt trước, là màu đỏ.
"Aro, Sulpicia." Caius hời hợt nói.
Catherine lúc đầu còn tưởng rằng đang chào hỏi họ, về sau mới phát hiện hắn đang giới thiệu với mình những người trước mặt là ai. Cô mở to miệng, không biết nên nói gì, sau đó cảm thấy suy nghĩ của mình rất nguy hiểm.
Cô vậy mà muốn chào hỏi với đám ma cà rồng này? Chào những kẻ dung túng cho tội phạm giết người liên hoàn còn đem mình biến đổi thành một thành viên trong số chúng?
Đại khái thật sự bị tính cách Caius dọa sắp thành bệnh tinh thần, gặp được ma cà rồng dịu dàng một chút, Catherine có cảm giác xúc động muốn xông tới ôm đối phương khóc ròng. Đây quả thực là tai nạn!
Cái này chẳng lẽ cũng là biện pháp Volturi huấn luyện tân sinh sao? Quả nhiên lão yêu quái chính là lão yêu quái.
"Buổi sáng tốt lành, chỉ mong cô sẽ thích căn phòng vội vàng trang trí́ tối hôm qua." Aro đi tới, từng bước một ưu nhã đến không gì sánh kịp, con mắt Catherine luôn muốn nhìn thẳng, đơn giản không thể tin được một người tùy ý đi bộ cũng có thể trở thành cảnh đẹp ý vui như vậy.
Sau đó cô bị hai chữ "Căn phòng" trong câu nói của Aro kích thích, nhớ tới những hành động vào buổi sáng của mình khiến cho căn phòng bị phá hoại cực kỳ khủng khiếp, những hóa đơn lại thêm chiếc ly thủy tinh có giá trị không nhỏ kia, dạ dày lại bắt đầu co rút.
Một bàn tay bóng loáng lạnh băng nhẹ nhàng kéo mình, Catherine nhìn thấy Aro cúi đầu, bờ môi cũng lạnh như vậy tựa lông vũ nhanh chóng lướt qua mu bàn tay cô. Sau đó Aro ngẩng đầu, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: "A đừng lo lắng, thân mến, việc này sẽ nhanh chóng lập tức xử lý tốt. Hơn nữa ở chỗ này, cô không cần sợ hãi."
Giọng nói hải yêu êm tai giống Caius lại trong lúc lơ đãng toát ra hơi thở nguy hiểm, giọng nói của Aro tựa như một đám lông nhung thiên nga dính đầy ánh nắng vuốt ve qua thính giác của bạn, nhu hòa dễ chịu đến mức làm cho bạn không thể xuất hiện tâm phòng bị.
Tuy nhiên rất nhanh Catherine sửng sốt, nghe khẩu khí của Aro có vẻ giống như biết mình đang suy nghĩ gì ?
"Aro có thể thông qua một cái đụng nhỏ biết được tất cả ý nghĩ của em." Caius nói. Da đầu Catherine tê rần, lập tức tranh thủ rút tay về, cả người cực kỳ cứng ngắc. Cô cảm thấy nhất định mình sẽ bị bóp méo trong sự sợ hãi cực đoan đến chết lặng này, nếu không sẽ không buồn cười cho rằng trong Volturi có một người lương thiện, dù cho đối phương nhìn có vẻ ôn thuần vô hại.