Bằng cách này, ở độ tuổi mà tôi nên ở lại trường để học phép nhân chia nhiều chữ số, đầu tiên tôi đã học cách dựa vào chiều cao làm sao cách chịu đựng cơn đói, thuốc lá, rượu và ma túy.
Đây là một câu hỏi mà lúc đầu tôi không nghĩ ra câu trả lời, tại sao ma túy lại được lưu hành ở dưới tầng lớp thấp chót này, bọn họ rõ ràng ngay cả việc ấm no còn không giải quyết xong. Sau này Amy nói cho tôi, nghèo túng đến độ này, còn sống đã là tra tấn, thà tận hưởng niềm vui của ảo giác hơn là ăn một cách tỉnh táo thống khổ.
"Vậy bọn họ vì sao không tự sát chứ?" Tôi bình tĩnh hỏi, không chút kiêng kỵ thảo luận về bất kỳ chủ đề liên quan đến cái chết, không mang theo một tia tình cảm nào, bởi vì cái chết đối với xóm nghèo là chuyện rất đỗi bình thường.
"Bọn chúng mới không dám đi chết, một đám hèn nhát." Amy đáp lại với một nụ cười chế giễu trong khi sơn móng tay, thứ mà bà mua để đổi lấy rượu. "Nhìn dì đi, còn sống chưa đủ, tự nhiên sẽ không nghĩ tới. Nói không chừng ngày nào đó đám Mafia khốn nạn kia sẽ chán đuổi theo chúng ta, bà đây lắc mình một cái có thể trở thành người giàu, cháu muốn gì dì đều mua được."
"Bọn họ sẽ sao?" Tôi lại hỏi.
"Đương nhiên, bọn chúng có nhiều đối thủ lắm, chúng ta chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ không có ý nghĩa. Chờ chúng chơi chán, dĩ nhiên sẽ không trở lại." Vừa nói, Amy nghiêng đầu khạc một bãi đờm ra ngoài cửa sổ, nhíu mày chán ghét mắng, biểu cảm cắn răng nghiến lợi, như những từ kia quá buồn nôn với bà, ngoài việc phun nó ra ngoài thì không còn cách nào khác: "Một lũ khốn nạn bụng dạ hẹp hòi thù dai, không ngắn chính là mềm! Bà đây cầm một chút đồ cũng tính toán chi li đến vậy! Chờ cả nhà đoạn tử tuyệt tôn hết đi!"
Tôi quay đầu, “Dì lấy của bọn họ thứ gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play