Editor: Dứa
“Ta!” Bạch Phù hăng hái tự tiến cử: “Theo ta thấy, cô nương ngài có khả năng uống ngàn chén không say, nhất định là kỳ tài mở quán rượu, chi bằng chúng ta nắm tay lên phố, tìm một cửa hàng thích hợp mở quán rượu?”
Khương Anh vỗ tay: “Bá Nhạc, chúng ta đi!”
Hai người nói đi là đi, đến trước cửa phủ, có một vị phu nhân chừng bốn mươi tuổi đứng ngoài cửa, khuôn mặt dịu dàng, thần thái rạng rỡ, bởi vì bên cạnh không có thị nữ, nên chỉ có thể tự mình xách điểm tâm: “Khương cô nương.”
Trời cao lại đưa tới một người bạn cũ, chính là người bạn năm xưa từng uống rượu với Khương Anh.
“Tần phu nhân tới sao không vào phủ?” Khương Anh bước nhanh tới trước mặt, nhận lấy điểm tâm từ tay Tần phu nhân, lại nghe Tần phu nhân cười nói: “Ta đến đây, nhớ ngươi thích điểm tâm nhà này, nên đã mua một ít.”
Khương Anh mỉm cười: “Cảm ơn Tần phu nhân!”
“Chỉ là hộp điểm tâm, cần gì nói cảm ơn?” Tần phu nhân cười nói: “Hôm nay ta tới đây, chỉ muốn trò chuyện cùng Khương cô nương, Khương cô nương chuẩn bị ra ngoài sao?”
Khương Anh nghe vậy hai mắt sáng rực, nàng rời kinh nhiều năm, có rất nhiều chuyện không rõ lắm, nhưng chắc chắn Tần phu nhân biết rất nhiều quán rượu tại kinh thành: “Ta muốn ra ngoài tìm quán rượu, không phải để uống, mà ta muốn tự mình mở quán rượu, Tần phu nhân có muốn đi cùng ta không?”
“Khương cô nương đúng là kỳ tài! Theo ta thấy, những người kinh doanh cửa hàng khác trên con phố này đều vô cùng ngu dốt, chỉ có mở quán rượu mới là sáng suốt!” Tần phu nhân bày tỏ ý kiến một cách dõng dạc hùng hồn: “Rượu là báu vật như vậy, chẳng phải mọi người đều đổ xô đi mua hay sao!”
Tần phu nhân, một con sâu rượu đang tỉnh táo.
Khương Anh vẫn thích nàng ấy như vậy!
“Ngài chính là Bá Nhạc của ta!” Khương Anh tay trái kéo Tần phu nhân, tay phải kéo Bạch Phù, trong lòng dâng trào niềm vui sướng cuồn cuộn, khí thế cao ngất: “Đi, chúng ta đi xem quán rượu!”
Quả nhiên Tần phu nhân rất quen thuộc các quán rượu trong kinh thành, lần lượt chỉ từng nhà cho Khương Anh, Khương Anh cũng xem từng quán một, Tần phu nhân bổ sung: “Nghe nói phía thành đông có một quán rượu, chưởng quầy đã dừng bán vì phải về quê, cô nương có muốn tiếp quản không?”
“Mau mau đi xem!” . Truyện Xuyên Không
Tần phu nhân dẫn nàng đến một quán rượu, trước cửa sổ có một cây hải đường, lá cây tươi tốt, hoa mọc thành chùm, cực kỳ nổi bật giữa ngày xuân.
Khương Anh đặc biệt thích cây hải đường này, Tần phu nhân đang giải thích mục đích tới đây cho chưởng quầy, chưởng quầy cũng rất vui vẻ, sau khi bàn bạc, cả hai bên đều hài lòng.
Trong nháy mắt Khương Anh có một quán rượu, trong lòng tìm được chỗ dựa, mấy ngày bận rộn chuyện quán rượu, nay mới rảnh rỗi nghe Bạch Phù nói: “Người mấy phủ kia rất quan tâm đến ngài, chỉ sợ ngài phải chịu khổ, thỉnh thoảng lại đưa tới rất nhiều đồ, dùng cũng không dùng hết.”
Khương Anh đành phải nói: “Sai người đến các phủ truyền lời, không cần đưa thường xuyên như vậy, nhưng chớ để cho người của mấy phủ biết ta mở quán rượu.”
Bạch Phù đồng ý.
Mấy ngày nay, ngày nào Tần phu nhân cũng tới quán rượu cùng Khương Anh, đến chập tối, gió đêm thổi bay cánh hoa hải đường, Khương Anh mời Tần phu nhân đến bên cửa sổ uống vài chén, Tần phu nhân vui vẻ đồng ý.
Hai người uống hết hai chén rượu, Tần phu nhân nói: “Nhắc mới nhớ, lão Tần nhà ta từng làm một chuyện hồ đồ, phá hỏng mối quan hệ của ngươi và…”
“Phu nhân lại uống rượu rồi!”
Một giọng nam từ không trung truyền tới, Tần phu nhân đành ngậm miệng.
Lúc này, Khương Anh thoáng nhìn thấy một người đàn ông trung niên sắc mặt bình tĩnh bước vào, nàng lập tức nhận ra đây là phu quân của Tần phu nhân, Tần Thượng thư của Binh Bộ.
“Tần đại nhân chớ giận, chúng ta mới uống hai ly thôi.” Khương Anh giải thích thay Tần phu nhân.
Tần phu nhân nói với Tần Thượng thư: “Thực sự đã lâu rồi ta không uống rượu, dạo này nghe nói Khương cô nương trở lại, trong lòng muốn uống cùng Khương cô nương một chút, nói mới nhớ, trước kia ta từng thua Khương cô nương.”
Tần đại nhân hơi kinh ngạc: “Nàng thua Khương cô nương?” Thấy Tần phu nhân gật đầu, hắn vẫn có chút không tin: “Chưa từng nghe nói tửu lượng của Khương cô nương tốt như vậy.”
Khương Anh cười nói: “Tần đại nhân muốn thử với ta không?”
Nàng chỉ nói đùa một chút, không ngờ Tần đại nhân lại gật đầu đồng ý: “Vậy thử xem.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Anh kinh ngạc nói: “Tần đại nhân thật kỳ lạ, không cho phu nhân nhà mình uống, nhưng lại muốn đấu rượu cùng ta, chẳng lẽ vì muốn báo thù cho Tần phu nhân?”
Tần phu nhân cười lớn: “Báo thù cái gì, tự hắn muốn uống!”
Tần đại nhân cũng không phủ nhận, Khương Anh cảm thấy đôi phu thê này cực kỳ thú vị, nàng mỉm cười gọi tiểu nhị mang rượu lên, nhưng chỉ sau vài chén, Tần đại nhân đã say bất tỉnh trên bàn.
Khương Anh: “Không phải chứ?”
Tần phu nhân bất đắc dĩ: “Hắn vốn không biết uống rượu, chỉ muốn góp vui với ta và ngươi thôi.”
“…”
Không nghĩ tới ngày hôm sau, tin tức Khương Anh uống rượu hạ gục phu thê Tần Thượng thư đã lan truyền khắp trong triều, các đại thần trong triều cười hồi lâu, người đồng liêu ở Binh Bộ không nhịn được: “Tửu lượng của Thượng thư đại nhân sao có thể đại diện cho tửu lượng của Binh Bộ chúng ta!”
Ngày đó xong việc, sau khi rời khỏi Binh Bộ, mấy đồng liêu Binh Bộ đi tới quán rượu, rửa mối nhục xưa, trên đường gặp đám đồng liêu Công Bộ, vừa nghe có trò hay để xem liền xoay người đi theo.
Mấy người vừa rẽ vào góc phố, lại gặp Tiết Trọng Hà và hai đồng liêu Hàn Lâm Viện đi tới, đám người Tiết Trọng Hà nhìn thấy sắc mặt họ hưng phấn, biết chắc có việc gì đó, cũng xoay người đuổi theo, đáng tiếc mới chạy được vài bước, đã bị nhóm người này bắt lại, kéo lên xe ngựa thay thường phục.
Lúc này sắc trời đã tối, Tần phu nhân nhận được tin tức đến báo cho Khương Anh, Khương Anh dẫm lên ngạch cửa, cong khoé môi: “Không sợ, tới một người uống với một người, tới một đôi uống với một đôi.”
“Khương Anh, ta rất thích ngươi!” - Tần phu nhân vô cùng tán thưởng, hào phóng mời Khương Anh - “Chi bằng chúng ta kết làm tỷ muội, muội làm muội muội của ta, được không?”
“Quá được!” Khương Anh vỗ tay.
Hai người ngồi đối diện nhau, uống liền ba chén rượu, từ nay trở thành tỷ muội.
Lúc này, mười mấy đồng liêu đã xuống xe ngựa, lần lượt tiến vào quán rượu.
Tiết Trọng Hà vừa bước vào, liền cao giọng gọi: “Khương Anh!” Đúng lúc nhìn thấy Tần phu nhân, hắn cười nói: “Không ngờ cô cô cũng ở đây.”
Tiết Trọng Hà là cháu trai bên phía nhà Tần phu nhân, Tần phu nhân nâng chân đá qua: “Khương Anh cái gì, đây là muội muội ta, sau này ngươi phải gọi cô cô!”
Tiết Trọng Hà: “…”
Trong nháy mắt Khương Anh bỗng vượt qua thế hệ, nhất thời ra dáng bề trên, khẽ mỉm cười với Tiết Trọng Hà, Tiết Trọng Hà lập tức muốn bỏ chạy.
Thế nhưng đám đồng liêu đã giữ hắn lại, quyết tâm phải phân cao thấp với Khương Anh, trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Tiết Trọng Hà thoáng thấy bóng người đi ngang qua cửa, hắn vội hô to: “Cha, cứu con!”
Vì thế, Tiết Thủ phụ cũng bước vào trong mù mịt, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, Tần phu nhân đã nói với ông: “Mau, đây là muội muội kết nghĩa của muội, sau này chính là muội muội của muội! Muội muội, mau gọi huynh trưởng!”
Không phải Tiết Thủ phụ là huynh trưởng của Tần phu nhân hay sao?
Mọi chuyện đều đã ấn định, Khương Anh xứng đáng có một người huynh trưởng như Tiết Thủ phụ, Khương Anh thuận theo ý trời, đặc biệt ngoan ngoãn gọi: “Huynh trưởng.”