Khương Anh nghe thấy tiếng cửa điện đóng lại, còn chưa nhìn thấy Liễu Uyên, đã bị Liễu Uyên ôm lấy từ phía sau. Nàng khẽ kinh ngạc, vừa định giãy giụa, Liễu Uyên đã chặn ngang nàng bế lên, ngồi xuống ghế rồng. Nàng quay đầu nói với Liễu Uyên: “Chuyện Ôn đại nhân là sao?”

Mặc dù Liễu Uyên biết việc này cuối cùng sẽ rơi xuống đầu Khương Anh, nhưng Khương Anh đến, không hỏi hắn một câu, lại nhắc tới Ôn Tại Hành trước, hắn vẫn có chút mất mát: “A Anh không quan tâm trẫm.”

Khương Anh thở dài: “Bệ hạ, nếu Ôn đại nhân tiếp tục quỳ, thân thể sẽ không chịu được nữa.”

Liễu Uyên im lặng, đứng bên cạnh bàn rồng, cầm bút son vẽ vài nét lên sổ con, cuối cùng hắn đóng sổ con lại: “Ôn Tại Hành phạm sai lầm, trẫm không thể trừng phạt hắn sao?”

“Ôn đại nhân phạm phải sai lầm gì?”

Khương Anh nghiêng đầu, ánh mắt rọi thẳng về phía Liễu Uyên. Liễu Uyên nhìn sang, cực kỳ thản nhiên, dáng vẻ chính trực nghiêm túc: “A Anh muốn biết?”

Khương Anh nói ra suy nghĩ trong đầu: “Tối hôm qua Bệ hạ nhìn thấy ta nói chuyện với Ôn đại nhân?”

Hai mắt Liễu Uyên híp lại. Đây cũng là sự thật, hắn không muốn giấu giếm. Đối với Khương Anh mà nói, biết được chuyện này cũng chẳng có hại gì, hắn liền gật đầu: “Có thấy, ở bên cạnh Khương phủ.”

Khương Anh biến sắc, đứng dậy khỏi ghế rồng, tức giận nói: “Chẳng lẽ ta nói vài câu với Ôn đại nhân khiến Bệ hạ không vui, nên Bệ hạ mới trừng phạt Ôn đại nhân?”

“A Anh đừng giận, A Anh chỉ nói với Ôn Tại Hành vài câu, trẫm đâu đến mức không vui?” Liễu Uyên nói ra lời giải thích đã được chuẩn bị sẵn: “Là Ôn Tại Hành từ Khương phủ đi ra, va chạm trẫm, nên trẫm mới phạt hắn bình tĩnh lại thôi.”

“Phải không?” - Khương Anh nghi ngờ nói.

Liễu Uyên gật đầu, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Khương Anh biết được suy nghĩ của Ôn Tại Hành.

Năm ấy trên thao trường, Lý Mạc bị từ chối lời cầu thân, sau đó mỗi khi nhìn thấy hắn, Khương Anh lại không mấy dễ chịu. Nếu nàng biết tình cảm của Ôn Tại Hành, Ôn Tại Hành lại vì nàng mà bị như vậy, không những nàng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, sợ rằng còn cảm thấy áy náy, nhớ kỹ Ôn Tại Hành, trong lòng cũng nhiều thêm một chuyện phiền lòng. Liễu Uyên không muốn nàng như thế.

Khương Anh cho rằng mình nghĩ sai, lại nhớ đến lời nói tức giận vừa rồi, gương mặt có chút đỏ bừng. Liễu Uyên thấy vậy, buông bút son, dùng năm ngón tay nâng cằm nàng, chịu đựng sự thôi thúc muốn hôn xuống, đáng thương nói: “Trẫm sẽ giải quyết chuyện của Ôn Tại Hành, A Anh đừng hiểu lầm trẫm nữa.”

“Là ta nghĩ sai cho Bệ hạ.”

Khương Anh gạt ngón tay hắn xuống, nghĩ đến sự khác thường tối hôm qua. Nếu không phải vì thấy nàng và Ôn Tại Hành, thì nguyên nhân là gì? Nàng giả bộ tối sầm mặt, lạnh lùng nói: “Việc này coi như ta sai, nhưng tối hôm qua Bệ hạ giấu ta, có phải cũng sai hay không?”

Trong lòng Liễu Uyên cả kinh, A Anh phát hiện ra rồi sao? Vẻ mặt vẫn thong dong, hắn ngón tay mở sổ con ra, cụp mắt nhìn xuống, tựa như đang nói chuyện phiếm: “Trẫm giấu A Anh chuyện gì?”

Nếu là chuyện khác, hắn có thể thẳng thắn thừa nhận, riêng chuyện của Ôn Tại Hành, Khương Anh biết được sẽ chỉ là gánh nặng cho nàng, dù thế nào hắn cũng phải giấu đi, bên tai nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Khương Anh: “Tối qua Bệ hạ có chút khác thường, ta hỏi Bệ hạ, nhưng Bệ hạ không muốn nhắc đến, có phải đã vi phạm lời nói trước đó rằng sẽ không giấu giếm ta điều gì hay không?”

Liễu Uyên vội vàng: “Không phải, A Anh, đêm qua trẫm không nhắc tới là vì trẫm sợ nói ra sẽ doạ sợ A Anh, trẫm muốn tìm thời điểm thích hợp rồi mới nói.”

“Hiện tại chính là thời điểm thích hợp?”

Khương Anh ngừng giả bộ tức giận, ôn tồn dò hỏi. Liễu Uyên phát hiện ra sự thay đổi của nàng, xoay người ôm nàng thật chặt, tựa cằm lên vai nàng: “A Anh, mỗi ngày trẫm đều sợ hãi, sợ làm sai chỗ nào, nàng sẽ giống như năm đó…”

Từ khi Khương Anh hồi kinh, trái tim vốn đã chết lặng của hắn lại dấy lên hy vọng. Lúc đầu hắn nghĩ, chỉ cần Khương Anh ở lại kinh thành, để hắn nhìn thấy nàng là tốt rồi. Nếu nàng thật sự quyết tâm tái giá, hắn sẽ không quấy rầy nàng.

Sau này biết được tình cảm của Khương Anh, hắn mừng rỡ như điên, càng ngày càng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Khương Anh ở gần hắn, hắn vui sướng yên tâm, Khương Anh cách xa hắn, hắn gắt gỏng sợ hãi, hắn rất sợ Khương Anh lại biến mất không tìm thấy.

Tối hôm qua nhìn thấy Khương Anh và Ôn Tại Hành đứng cùng nhau, hắn lại trở nên gắt gỏng bất an. Dù biết Khương Anh và Ôn Tại Hành không có gì, nhưng suy nghĩ đầu tiên của hắn vẫn là, trẫm làm không tốt chỗ nào? Vì sao A Anh không tìm trẫm, mà lại đi tìm Ôn Tại Hành? Nhất định là có điều gì đó trẫm làm không tốt, nhưng rốt cuộc là làm không tốt chỗ nào?

Liễu Uyên đứng dưới bức tường suy nghĩ mãi xem mình làm không tốt chỗ nào, phải dùng thời gian rất dài để khống chế những xao động bất an này, rồi mới đến Khương phủ tìm Khương Anh. Vốn tưởng rằng mình che giấu rất khá, không ngờ vẫn bị Khương Anh nhận ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi nghe xong, Khương Anh thở dài, Liễu Uyên quá căng thẳng vì nàng, nàng vươn đôi tay ôm lại Liễu Uyên: “Bệ hạ không làm sai ở đâu, nếu thực sự có chỗ nào chưa tốt, ta sẽ báo cho Bệ hạ.”

“Từ nay Bệ hạ có thể yên tâm.”

Lời nói của Khương Anh tương đương với việc đáp lại tất cả tình cảm mà Liễu Uyên dành cho mình. Liễu Uyên ngơ ngác hồi lâu mới dám tin tưởng, hắn đứng dậy, nhìn Khương Anh vài lần. Khương Anh cười rộ lên, mặc cho hắn nhìn, cuối cùng hắn cũng nhận ra sức nặng của lời nói này. Hắn bế Khương Anh lên ghế rồng: “Khi trẫm xin phụ hoàng thánh chỉ tứ hôn, phụ hoàng không cho, trẫm nói vậy trẫm sẽ tự mình viết thánh chỉ.”

Khương Anh chợt bừng tỉnh: “Thế nên Thái thượng hoàng tát Bệ hạ một cái?”

“Khi đó phụ hoàng cực kỳ tức giận. A Anh, nàng cũng có thể tát trẫm một cái, nhưng có thể cho trẫm một danh phận hay không, để trẫm có cơ hội hạ thánh chỉ?”

Liễu Uyên nắm tay Khương Anh muốn đặt lên mặt mình. Khương Anh phát hiện ra ý đồ của hắn, vội vàng rút ra: “Vậy thì không cần, ý của Bệ hạ là Bệ hạ muốn viết thánh chỉ phong hậu?”

“Đúng thế!”

Trong mắt Liễu Uyên toát ra sự vui mừng bồng bột. Hắn lại ôm Khương Anh vào lòng, Khương Anh có hơi cạn lời. Liễu Uyên ôm nàng, ôm tới ôm lui giống như ôm Mãn Mãn. Nàng lười giãy giụa, để mặc Liễu Uyên đặt nàng lên bàn rồng, bàn tay nâng đầu nàng lên: “Có được không?”

Khương Anh ngước mắt, nhìn vào một đôi mắt đột nhiên đỏ hoe, trái tim nàng bỗng chốc đau đớn, một tay xoa gương mặt Liễu Uyên: “Cái tát kia đau bao lâu?”

“Không đau, phụ hoàng nhanh chóng viết thánh chỉ cho trẫm.” Liễu Uyên cúi người, vùi đầu vào cổ nàng: “Không hề đau chút nào.”

Khương Anh ôm đầu hắn, để mặc cho môi hắn bắt đầu làm loạn, hôn từ cằm đến môi đến chóp mũi rồi vầng trán. Hôn mỗi một chỗ hắn lại hỏi một tiếng: “Có được không?”

Cảm xúc của Khương Anh cuộn trào mãnh liệt, nàng ngửa cổ đáp: “Được, Bệ hạ.”

“A Anh!”

Hơi thở của Liễu Uyên dần trở nên hỗn loạn, tay áo lộn xộn, lập tức phủi sạch đồ đạc trên bàn rồng. Tiếng đồ vật rơi xuống đất khiến Khương Anh cả kinh, đè lại động tác của Liễu Uyên. Nàng đẩy Liễu Uyên ra rồi xuống khỏi bàn rồng: “Bệ hạ, ta phải trở về.”

Góc váy chuyển động, Liễu Uyên luyến tiếc, duỗi tay ra kéo, nhưng lại bị nàng tránh thoát. Nàng bước nhanh tới cạnh cửa, Liễu Uyên đuổi theo, kéo ống tay áo nàng, mong đợi hỏi: “Sáng mai, thời gian có được không?”

Trong nháy mắt, nàng hiểu được ý Liễu Uyên, gạt tay hắn ra, không quay đầu lại mà đẩy cửa điện: “Tùy theo ý của Bệ hạ.” Một đường ra khỏi cung, nàng đè lại trái tim đang nhảy lên không ngừng, ngồi xe trở về Khương phủ, xuyên qua cửa sổ xe, thấy Ôn Thư Thanh đang đỡ Ôn Tại Hành lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi rời đi, Khương Anh suy nghĩ động tác của Liễu Uyên cũng coi như nhanh. Nàng xuống xe, Bạch Phù hét lớn nghênh đón: “Xảy ra chuyện gì vậy? Các tỷ tỷ, cháu gái, cháu ngoại của ngài đều tới đây! Ta hỏi nguyên nhân, nhưng các nàng đều không nói.”

Khương Anh cũng kinh ngạc, theo Bạch Phù vào phủ, trong sân có rất nhiều người: “Có chuyện gì vậy?”

Tần phu nhân chạy tới: “Muội muội, muội và Bệ hạ đã bàn bạc xong, cũng không nói cho chúng ta một tiếng, nếu không phải người trong cung tới báo, Bệ hạ muốn viết thánh chỉ phong hậu, ngày mai sẽ đến Khương phủ hạ chỉ nên gọi lão Tần vào cung thảo luận, ta cũng không biết đâu!”

Khương Anh: “…”

Ta mới từ trong cung ra, làm gì có cơ hội nói với mọi người!

“Chờ một chút, tỷ phu không làm việc ở Lễ bộ, vậy huynh ấy đi làm gì?” - Khương Anh cảm thấy khó hiểu.

Tần phu nhân hưng phấn: “Hỗ trợ!”

Những người còn lại nói: “Bệ hạ đã gọi tất cả người của Lục bộ đi rồi.”

Khương Anh: “… Vậy mọi người tới đây để?”

“Hỗ trợ!”

Có việc gì gấp cần giúp đâu!

Đám người đông đúc trò chuyện, thật sự quá náo nhiệt. Khương Anh bị các nàng vây quanh, chậm rãi mỉm cười, cuối cùng Bạch Phù cũng có thời gian chen đến bên người nàng: “Bọn họ muốn ở lại sao?”

Khương Anh thầm nghĩ: Không thể nào? Không đủ chỗ cho bọn họ ở lại đâu!

Quả nhiên Tần phu nhân nói: “Chúng ta tới chúc mừng muội muội một tiếng, đã đến lúc phải về rồi, sáng mai lại đến!”

Một đám người tản đi như thủy triều. Khương phủ bên này yên tĩnh, trong cung lại loạn cào cào. Đông đảo các thần tử vây quanh quan viên Lễ bộ, ngươi một câu ta một câu gợi ý cho Lễ bộ. Quan viên Lễ bộ sắp phát điên rồi: “Nói xằng nói bậy, Binh bộ các ngươi liên quan gì!” Một cuộc cãi vã nhanh chóng nổ ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Liễu Uyên cũng mặc kệ, ngửa mặt ngồi khoan thai trên ghế, khóe môi vẫn luôn nhếch lên. Tiết Thủ phụ đang nâng thánh chỉ phong hậu ở bên cạnh, nhìn qua nhìn lại cùng Trình Thứ phụ. Hai người nhìn nhau, Tiết Thủ phụ nói: “Hay là Bệ hạ đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Trẫm không ngủ được.” - Liễu Uyên rất dứt khoát.

Tiết Thủ phụ căng da đầu nói: “Bệ hạ, nếu nghỉ ngơi không đủ, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thiên nhan của Bệ hạ.”

“Lời này của Tiết khanh có lý.”- Liễu Uyên đứng dậy từ trên ghế.

Trình Thứ phụ vội nói: “Bệ hạ yên tâm, thần sẽ tận tâm làm việc, Bệ hạ cứ nghỉ ngơi đi.”

Liễu Uyên đứng dậy ra khỏi cửa điện, mọi người thở phào nhẹ nhõm, mồm năm miệng mười nghị luận: “Bệ hạ thật sự qua sông rồi!”

“Chỉ xong Bệ hạ nhìn vào sự tận tâm tận lực của chúng ta, đừng qua cầu rút ván!”

Ngoài cửa điện lại vang lên tiếng bước chân, mọi người đều ngậm miệng, không ngờ Liễu Uyên lại chậm rãi bước vào: “Trẫm vẫn không ngủ được.”

Mọi người: “…”

Được rồi, chuyện vui lớn của thiên gia, thiên tử cũng muốn thức đêm!

Liễu Uyên không ngủ được, Khương Anh lại ngủ rất ngon. Nàng tiễn đông đảo họ hàng, thuận miệng ứng phó vài câu với Bạch Phù, nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ say của Mãn Mãn, mới cảm thấy mỹ mãn mà nghỉ đi nghỉ ngơi. Nhưng mới ngủ được nửa giấc, nàng lại bị Bạch Phù đột nhiên lay tỉnh. Bạch Phù kêu to: “Người thân của ngài lại tới nữa rồi!”

Khương Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời còn chưa sáng: “…”

Không, các nàng bị bệnh đấy!

Tần phu nhân và những người khác đã rửa mặt ăn mặc chải chuốt xong, trang phục lộng lẫy đứng trong sân của Khương phủ. Thấy Khương Anh sửa soạn qua loa bước ra, mọi người kinh ngạc kêu to: “Dáng vẻ muội muội sao thế kia?”

Đầu óc Khương Anh vẫn còn mơ hồ, lập tức bị dọa tỉnh. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi: “Ngự giá sắp tới rồi!”

Khương Anh nhìn trời: “…”

Không, Liễu Uyên cũng bị bệnh rồi!

Căn bản không cho Khương Anh thời gian phản ứng, một đám thị nữ gần như bế Khương Anh đến trước gương, ra sức lăn qua lộn lại Khương Anh. Vừa mới bắt đầu được chốc lát, ngự giá của Liễu Uyên đã đến rồi, đủ các quan viên tới tham gia náo nhiệt, đi theo suốt một đường, cả đêm không ngủ nhưng vẫn tràn đầy năng lượng.

Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn uốn lượn qua nhiều con phố, băng qua những con đường dài, đám người dậy sớm thấy náo nhiệt nên cũng đi theo. Bạch Phù nhảy lên nóc nhà nhìn xem, hoảng sợ nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy tất cả mọi người trong thành đều đang đổ về đây.

Ngự giá dừng lại trước Khương phủ, mọi người quỳ đầy đất. Liễu Uyên mặc trang phục mũ mão của thiên tử, mặt mày phô trương hết sức lộng lẫy, đắc ý kiêu ngạo bước xuống từ ngự giá Mãn Mãn từ trong phủ nhào tới, lập tức ôm lấy chân hắn. Mãn Mãn ngửa đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy Liễu Uyên sừng sững như núi: “Phụ hoàng!”

Liễu Uyên một tay cầm thánh chỉ, tay kia kéo Mãn Mãn ôm vào trong lòng, sải bước vào phủ. Mãn Mãn nghịch ngợm muốn cầm thánh chỉ, hắn tiện tay đưa cho. Mãn Mãn lộn xộn trong ngực hắn, hai người đi chưa được bao xa, Khương Anh bước ra trước sự bao vây của đám thị nữ. Nàng còn chưa ngủ đủ, hơi híp cặp mắt, khi xuống bậc thang dưới chân bị vấp, thân thể nghiêng ngả, may mắn được một cánh tay dài nâng đỡ, bên tai truyền đến giọng nói của Liễu Uyên: “Chào buổi sáng, A Anh!”

Khương Anh lập tức mở to mắt, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn. Liễu Uyên một tay ôm Mãn Mãn, một tay ôm eo nàng, xoay người nhìn mọi người đang quỳ dưới đất: “Đứng dậy đi!”

Mọi người đứng dậy, còn chưa kịp cảm thán tân đế đã có trọn vẹn cả thê tử và nhi tử rồi, đột nhiên hai mắt bọn họ trừng lớn, Tiết Thủ phụ dẫn đầu đám người kêu to và nhào tới: “Tiểu điện hạ dừng tay!”

Mãn Mãn chớp chớp mắt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn đột nhiên ném thánh chỉ trong tay lên trời, thánh chỉ bay bay, thấy sắp hạ cánh vào chậu sen trong sân, mọi người đổ xô tới đón.

Liễu Uyên vững vàng như núi Thái Sơn, vẫn ôm Khương Anh không buông. Khương Anh cười nói: “Ngược lại Bệ hạ cũng không vội.” Liễu Uyên cụp mi nhìn nàng: “Vội làm gì, cũng không phải thánh chỉ phong hậu, đó là thánh chỉ lập Thái tử.”

Khương Anh bàng hoàng. Liễu Uyên thả Mãn Mãn xuống đất, Mãn Mãn chạy đến bồn hoa sen, nơi đó đã náo loạn. Liễu Uyên hoàn toàn không để ý, rút từ trong tay áo ra một tờ thánh chỉ, cúi người đưa cho Khương Anh: “Đây là quà sinh nhật A Anh, trẫm có thể gọi A Anh là Hoàng hậu được không?”

Khương Anh ngẩng cổ, hơi mỉm cười: “Được, Bệ hạ.”

Trời hửng sáng, một ngày mới bắt đầu, bên phía bồn hoa sen truyền đến một tiếng hét giận dữ: “Chen chúc cái gì, ép Công bộ vào bồn rồi, ai tới vớt hắn ra đi!”

HOÀN CHÍNH VĂN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play