Khương Anh mặt không đổi sắc, âm thầm hối hận, nàng đưa thang cho Liễu Uyên, để Liễu Uyên từ từ leo lên, không phải kêu Liễu Uyên một bước lên trời.
Liễu Uyên thì hay lắm, vừa mở miệng liền nhắc đến Hậu vị, nếu nàng lùi bước, có vẻ nàng phải nếm mùi thất bại. Nhưng không sao, bại thì bại, nàng cho phép lời nói ra được giội ngược trở về, nâng tay áo “Bốp” một tiếng hất tay Liễu Uyên đi: “Nói giỡn thôi mà, Bệ hạ cần gì coi là thật?”
“A Anh, nàng!”
Liễu Uyên trợn mắt, nhìn nàng chằm chằm khó mà tin nổi, nhiệt huyết sôi sục trong lồng ngực nguội dần, thay vào đó là cuồn cuộn dâng trào cảm giác bất bình và phẫn nộ: “Lật lọng! Nói không giữ lời! Thay đổi thất thường…”
Khương Anh kinh sợ, hoá ra Liễu Uyên không chỉ tức giận với mình vì một chiếc khăn, mà còn ra sức khiển trách mình, như thể nàng vừa tàn nhẫn đập tan những kỳ vọng lớn lao của hắn.
Quả thực Liễu Uyên vô cùng ấm ức, nói hồi lâu vẫn chưa ngừng. Khương Anh nghe vậy đầu óc trở nên bối rối, mơ mơ màng màng suy nghĩ, hắn cũng thật biết cách mắng chửi, hắn còn nhớ mình là ai không? Dáng vẻ đỏ mắt tức muốn hộc máu như vậy không mất mặt sao?
Liễu Uyên vẫn không tự biết, cho đến khi trong rèm truyền ra tiếng: “Mẫu thân…” Hắn mới vội vàng ngậm miệng, không thèm liếc mắt nhìn Khương Anh lấy một lần, nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài, sau đó lại trở tay đóng cửa kín mít.
Khương Anh hoàn hồn: “…”
Chết tiệt, nàng đã khiến Liễu Uyên tức giận!
Mãn Mãn còn đang gọi mẫu thân, có lẽ tiếng nói của Liễu Uyên đã đánh thức hắn, hắn không thấy ai trả lời nên ấm ức gọi mẫu thân. Khương Anh cũng không quan tâm tới Liễu Uyên nữa, cất bước đi đến bên giường, vào trong rèm, dỗ Mãn Mãn chìm vào giấc ngủ.
Khương Anh quanh quẩn trong phòng vài bước, liếc nhìn chiếc áo ngoài ướt sũng trên bàn, ngoài cửa mưa gió gào thét, những hạt mưa xiên vào mái hiên đập lên cửa sổ, nàng cho rằng Liễu Uyên sẽ không ngốc tới mức đứng bên ngoài, có lẽ đã ngoặt vào căn phòng bên cạnh trốn tránh rồi.
Nàng nào đâu biết được, Liễu Uyên quả đúng là tên ngốc, lúc này đang đứng ngoài cửa hối hận, hứng chịu mưa gió não nề, trong lòng thầm mắng chính mình: Trẫm không nên nói A Anh như vậy. A Anh không cần Hậu vị cũng không thể trách A Anh, đều là lỗi của trẫm, trẫm có mặt mũi gì mà khiển trách A Anh! Tuy nhiên, trẫm không mặc áo ngoài, mưa gió quá lớn, A Anh có thể thương xót trẫm, mở cửa tìm trẫm hay không…
Qua một lúc lâu, Liễu Uyên còn đang hi vọng vào sự thương hại của Khương Anh, nhưng cả người đã gần như ướt hết, bên trong cánh cửa vẫn không hề có động tĩnh gì. Liễu Uyên hối hận muốn chết, chắc chắn A Anh đang tức giận, quyết tâm muốn trẫm bị xối chết!
Khương Anh lấy bộ quần áo mới làm cho huynh trưởng ở ngoài thành ra, ôm vào lòng rồi bước một bước về phía cửa, cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Liễu Uyên tiến vào cùng vẻ mặt u ám, tựa lưng trên cửa phòng đóng kín: “A Anh, thật xin lỗi, trẫm không nên nói nàng như vậy. Đều là lỗi của trẫm, đáng lẽ trẫm không nên đường đột nhắc tới Hậu vị, khiến A Anh hoảng sợ…”
Ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt chạm đến bộ quần áo mới trong ngực Khương Anh, nét mặt nhất thời toả sáng, hắn chạy tới cười hỏi: “A Anh cho trẫm sao?”
Khương Anh nhìn lướt qua khóe mắt còn đỏ hoe, cùng thân trên gần như ướt đẫm của hắn, thật sự muốn mở miệng mắng một tiếng, Liễu Uyên, có phải đầu óc ngài bệnh hay không, đến trẻ con cũng biết phải trốn trong nhà khi trời mưa!
Tuy nhiên, hai mắt Liễu Uyên vẫn nhìn nàng đầy vẻ mong đợi, khiến nàng không thể mắng thành lời. Nàng tức giận nâng tay ném quần áo mùa hè qua, thấp giọng nói: “Ngậm miệng mặc vào đi, đừng đánh thức Mãn Mãn.”
“Cảm ơn A Anh.” - Liễu Uyên hạ giọng, tiếp nhận bộ đồ mới.
Tiếng mưa ngoài cửa nhỏ dần, căn phòng rơi vào im lặng.
Trên môi nở nụ cười, Liễu Uyên lặng lẽ cởi cúc cổ áo, sau đó cởi chiếc áo ướt ra, không ngần ngại khoe phần thân trên trần trụi cơ bắp cuồn cuộn của mình, dùng đầu ngón tay vuốt ve tay áo của bộ đồ mới, nghĩ đến Khương Anh đã khâu từng đường kim mũi chỉ, hắn ngước mắt lên liếc nhìn Khương Anh.
Có đôi khi, yên lặng cũng không phải là chuyện tốt, nó sẽ thôi thúc việc khuếch đại những suy nghĩ bậy bạ dưới đáy lòng. Lúc này Liễu Uyên không nên im lặng nhìn qua, bởi vì khi hắn thoáng nhìn thấy Khương Anh ngồi bên cạnh bàn, cụp mắt cúi đầu sắp xếp quần áo mùa hè cho Mãn Mãn, trong đầu lập tức nổ lớn một tiếng rồi bất tỉnh. Hắn chỉ có một suy nghĩ, A Anh thật ngoan, ngoan ngoãn sắp xếp quần áo cho con trai của bọn họ, thật muốn…
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Anh đang nghĩ chờ Mãn Mãn tỉnh dậy, nàng sẽ thay quần áo mới cho Mãn Mãn, đột nhiên cảnh giác nghiêng đầu sang, chỉ thấy Liễu Uyên thản nhiên để lộ thân trên, cũng không mặc quần áo mới, chỉ nắm chặt bộ đồ trong tay, cứ thế nhìn mình chằm chằm, trái tim không khỏi đập loạn xạ, nàng thấp giọng mắng: “Còn không mau mặc quần áo vào!”
Liễu Uyên lập tức tỉnh táo, khoác chiếc áo mới, còn chưa cài xong cúc đã chậm rãi tiến lại gần, cơ bụng săn chắc bị che giấu hoàn toàn dưới lớp áo. Hắn ngồi dưới chân Khương Anh: “Hiện tại A Anh không muốn Hậu vị thì quên đi cũng được, nhưng A Anh đừng nuốt lời, vẫn nên lấy lại mọi thứ thuộc về A Anh.”
Bộ quần áo mới rộng rãi được khoác lỏng lẻo, cổ áo mở rộng đối diện với Khương Anh, cơ ngực gần như trần trụi khiến Khương Anh vừa liếc mắt đã phải vội vàng nhắm chặt. Nàng nhanh chóng đồng ý: “Biết rồi, Bệ hạ mau đứng dậy mặc quần áo cho xong đi!”
Liễu Uyên vẫn không chịu bỏ qua: “Nếu đã quyết định rồi, vậy hôm nay trẫm có chút đồ muốn trả lại A Anh.” Hắn vươn hai tay nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy eo Khương Anh: “Ôm một cái nhé, lúc ở thao trường trẫm rất muốn ôm A Anh.”
Năm đó hắn nhìn Khương cô nương cầm trường thương đứng trên võ đài, ngoài mặt hắn thể hiện sự uy nghi của Thái Tử điện hạ, nhưng trong lòng lại nghĩ, Khương cô nương luyện thương đã lâu, chắc cũng mệt mỏi rồi, sao không nghỉ một chút?
Đến khi Khương Anh nghỉ ngơi, đứng tán gẫu với Tiết Trọng Hà bên kệ đựng vũ khí, hắn lại suy nghĩ, một mình Khương cô nương đứng bên kệ đựng vũ khí thì tốt biết bao, còn cần Tiết Trọng Hà làm gì? Sự ghen ghét không ai biết vào ban ngày, tới ban đêm liền biến thành những suy nghĩ xằng bậy, trong mơ hắn ôm Khương cô nương bên cạnh kệ đựng vũ khí…
Mưa gió ngoài cửa đã ngừng, Khương Anh bị Liễu Uyên ôm eo, trong vòng tay có phần lạnh lẽo, chỉ cần hơi động một chút sẽ đụng phải lồng ngực trần trụi của Liễu Uyên. Nàng chịu đựng cảm giác rung động đang muốn đẩy Liễu Uyên ra, bản thân Liễu Uyên lại nhanh chóng rút lui, vẻ mặt kỳ quái đứng dậy: “Hết mưa rồi, trẫm ra ngoài xem một chút.” Sau đó hắn vội vàng ra cửa.
Khương Anh cảm thấy không thể hiểu được hắn, nàng cũng đứng dậy tới gần mép giường chờ Mãn Mãn tỉnh lại.
Liễu Uyên tiến vào căn phòng bên cạnh, cách một bức tường, hắn dựa vào vách tường, sóng tình cuồn cuộn trong lòng, cố gắng kiềm chế bản thân không đi tìm Khương Anh, chỉ dựa vào dây thần kinh khắp cơ thể nhớ lại cảm giác mềm mại khi ôm Khương Anh.
Hiện tại hắn đang làm những việc vô liêm sỉ, trước kia hắn vốn là một kẻ vô liêm sỉ, năm đó đêm trước ngày xin thánh chỉ tứ hôn từ hai người Đế Hậu, những suy nghĩ bậy bạ của hắn về Khương cô nương đã ăn sâu vào tận xương tủy, giấc mơ của hắn cũng đổi từ ôm Khương cô nương sang sở hữu Khương cô nương.
Trong mơ, hắn ấn Khương cô nương lên kệ đựng vũ khí, trên kệ trống không, Khương cô nương đỏ mặt tức giận, đặt trường thương vào giữa hai người, hắn vẫn thờ ơ, chuẩn bị hành động, đè lên chiếc tua đỏ trên trường thương, cúi người hôn xuống một cách trơ trẽn và hèn hạ…
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Liễu Uyên vẫn là Thái tử điện hạ cao quý uy nghi, khi thượng triều hắn thay Hoàng đế đang bệnh xử lý các công việc triều chính. Quần thần quỳ dưới chân hắn, hầu hạ hắn như một vị quân chủ mới. Hắn cụp hai mắt, sắc mặt nhàn nhạt, trong lòng suy nghĩ, Cô muốn cưới Khương cô nương.
Sau khi hạ triều, Liễu Uyên bước vội vã tới tẩm điện của Hoàng đế. Hoàng hậu đang hầu hạ Hoàng đế uống thuốc, hắn tiếp nhận chén thuốc, đút nốt phần nước thuốc còn lại cho Hoàng đế. Đợi hơi thở của Hoàng đế ổn định, Hoàng hậu yên tâm, hắn mới đột nhiên nói: “Nhi thần muốn cưới Thái tử phi.”