Editor: Dứa

Khương Anh cố chịu đựng cơn đau, muốn nâng chân lên nhìn xem. Liễu Uyên đã cúi người xuống, dùng bàn tay lớn đỡ chân nàng đến trước mặt, năm ngón tay hơi lạnh bao phủ lên bàn chân, nhìn qua nhìn lại bằng ánh mắt sáng rực, thấy không có vết thương nào, hắn mới yên lòng: “A Anh đi đường phải để ý.”

Còn không phải tại ngài! Khương Anh càng tức giận hơn, nhất thời quên rút chân về, cúi đầu hung dữ với Liễu Uyên: “Ban đêm Bệ hạ không nghỉ ngơi, tại sao lại tới đứng trước cửa sổ phòng ta? Hại ta ngủ không ngon giấc!”

Mái tóc đen bên cổ xõa xuống, rơi trên vai Liễu Uyên, có một sợi quét qua trán Liễu Uyên, nhẹ nhàng gãi gãi lông mi hắn. Liễu Uyên đưa tay nắm lấy, để sợi tóc đen đó dừng ở trên mũi, dừng lại bên môi, khi đôi môi mỏng mở ra, ngọn tóc gần như bị ngậm vào miệng: “Trẫm muốn nhìn A Anh một chút.”

Ngón tay quấn vào lọn tóc đen, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, nhìn tới mức trái tim Khương Anh đập cuồng loạn. Nhiệt độ nóng bỏng từ gan bàn chân truyền đến khiến má nàng ửng đỏ, nàng đột nhiên rụt người lại, thu chân về phía giường. Cũng may ngón tay Liễu Uyên nhanh chóng thả lỏng, lọn tóc đen thuận thế rời đi, nếu không sẽ kéo rụng không ít tóc.

“Hiện tại đã nhìn rồi, Bệ hạ về đi.” - Khương Anh tức muốn hộc máu nói.

“Được.”

Liễu Uyên đứng bên mép giường, bỗng nhiên nói: “Nghe Bạch Phù nói, quần áo mới của huynh trưởng nàng đã may xong, có cần trẫm thử giúp huynh trưởng nàng không?”

Khương Anh giật mình, dù sao thì thử vẫn tốt hơn, nếu không vừa nàng có thể sửa. Liễu Uyên nói tiếp: “Nếu vừa vặn, trẫm sẽ sai người đưa tới cho huynh trưởng nàng, mùa hè đã đến được vài ngày, chúng ta phải nắm chắc thời gian.”

Không thể chậm trễ hơn nữa, Khương Anh lập tức quên mất việc bảo Liễu Uyên rời đi, xuống giường lấy bộ quần áo mới ra. Liễu Uyên ở bên cạnh quan sát, thấp giọng hỏi: “A Anh để quần áo mới của huynh trưởng ở trong phòng mình sao?”

Khương Anh gật đầu: “Quần áo của Mãn Mãn và các huynh trưởng, tỷ tỷ khác cũng ở đây.”

“Hoá ra A Anh còn chuẩn bị quần áo mùa hè cho các huynh trưởng, tỷ tỷ khác.”

Lời này của Liễu Uyên nhuốm vị cay đắng và chua xót. Khương Anh đang nghĩ đến quần áo mới, nào có nghe ra được, nàng còn tốt bụng giải thích: “Đã chuẩn bị từ lâu rồi, ngày mai ta sẽ đưa tới cho các huynh trưởng, tỷ tỷ.”

Liễu Uyên gắng gượng trả lời: “Không cần vội, bọn họ không thiếu quần áo mùa hè.”

“Bọn họ là bọn họ, ta đưa là của ta.” Khương Anh cười nói: “Hơn nữa, các huynh trưởng tỷ tỷ cũng tặng ta rất nhiều thứ, ta nên đáp lễ lại.”

Liễu Uyên thầm nói trong lòng, vậy trẫm thì sao? Trẫm cũng tặng, mà A Anh chẳng hề đáp lễ lại chút nào.

Khương Anh thấy Liễu Uyên đứng im, sắc mặt không tốt lắm, nàng tưởng rằng hắn mệt mỏi, ban ngày bận rộn việc triều chính, buổi tối còn phải đến đây, quả thực không được nghỉ ngơi: “Nếu Bệ hạ mệt mỏi, chi bằng trở về đi, ngày khác thử lại cũng được.”

“Trẫm không mệt, bây giờ thử luôn đi.”

Liễu Uyên nâng tay cởi cúc cổ áo, sau đó cởi áo ngoài, vươn tay tiếp nhận quần áo. Khương Anh đưa qua, tự hắn mặc vào, quần áo bị nhăn trong lúc vận động, Khương Anh bước tới vuốt phẳng, nhìn thoáng qua cổ áo, duỗi ngón tay ra.

Thân thể Liễu Uyên lập tức căng thẳng, cụp mắt nhìn chằm chằm ngón tay nhanh nhẹn kia. Khương Anh chỉnh xong quần áo, lùi lại vài bước ngắm nghía, trái tim đột nhiên lỡ mất vài nhịp. Màu sắc của bộ quần áo này khá mộc mạc, vốn không lộng lẫy như đồ Liễu Uyên hay mặc. Liễu Uyên chưa bao giờ thích mặc những bộ quần áo như vậy, nhưng một khi mặc vào, lại cực kỳ phù hợp, tôn lên dung mạo hào hoa phú quý, tướng mạo cũng càng phô trương hơn.

“A Anh, quần áo có vấn đề gì sao?”

Khương Anh à một tiếng, di dời tầm mắt: “Không sao, kích cỡ rất vừa, Bệ hạ cởi ra đi.”

Liễu Uyên cởi quần áo, cánh tay dài nhặt áo ngoài của mình lên mặc vào. Khương Anh nhìn thoáng qua, nghĩ đến vết roi trên lưng hắn, cho rằng nếu Bạch Phù đã nói gần như lành rồi, nàng cũng không cần hỏi thăm Liễu Uyên, chỉ gấp bộ quần áo mới lại: “Bệ hạ, huynh trưởng có viết thư cho ta không?”

“Không, dạo này hắn bận.” Liễu Uyên không nhịn được nói: “A Anh chưa từng gặp hắn, vì sao lại nhớ thương hắn như vậy?” Có thể nhớ thương trẫm được không? Hỏi thăm trẫm một câu về vết thương trên người?

“Hắn là huynh trưởng Bệ hạ chọn cho ta, chúng ta là huynh muội, muội muội nhớ thương huynh trưởng, chẳng phải rất bình thường hay sao?” - Khương Anh nói.

Trong lòng Liễu Uyên càng thêm chua xót: “Kỳ thực hắn cũng không tốt như vậy, có rất nhiều khuyết điểm, hắn cũng… Chưa chắc đã thích A Anh.”

Khương Anh hoảng hốt: “Huynh ấy không thích người muội muội là ta sao?”

Dường như nàng có vẻ vô cùng thất vọng: “Ta thấy các huynh trưởng, tỷ tỷ trong kinh đều thích ta, gặp ta đều vui mừng, tặng ta cái này cái kia, ta còn tưởng rằng huynh ấy cũng giống…”

Liễu Uyên sao nỡ nhìn nàng như vậy: “Đương nhiên hắn thích nàng!”

“Vậy vì sao Bệ hạ lại nói huynh ấy không thích ta?”

Liễu Uyên nhớ ra, hắn từng nói trước mặt A Anh, hắn sẽ không che giấu suy nghĩ của mình, thay vào đó sẽ ăn ngay nói thật: “Trẫm ghen tị với hắn, A Anh còn chưa từng gặp mặt hắn, thế nhưng đã làm quần áo mới cho hắn. Không chỉ hắn, mà các huynh trưởng, tỷ tỷ đó của nàng, trẫm đều ghen tị. A Anh chuẩn bị quần áo mùa hè cho bọn họ, nhưng lại chẳng cho trẫm thứ gì.”

Khương Anh hoảng hốt nhìn sang, trái tim vừa mới bình tĩnh lại đã bắt đầu loạn nhịp. Liễu Uyên tiến lại gần một bước, vừa buồn bực vừa tủi thân: “Thậm chí A Anh còn gấp quần áo cho hắn, đối xử với hắn tốt như thế, nhưng mấy ngày vẫn không chịu gặp trẫm, cũng không hỏi thăm vết thương của trẫm…”

Trong lòng Khương Anh vừa hoảng vừa cuống, vô thức nói: “Bọn họ là người thân của ta, bọn họ thích ta, ta cũng thích bọn họ, bọn họ đối xử tốt với ta, ta cũng đối xử tốt với bọn họ, đây là lẽ thường tình. Bệ hạ hà tất… hà tất phải so đo với bọn họ?”

Như giáng một gậy vào đầu, sắc mặt Liễu Uyên vàng như giấy. Hắn nhận thức rất rõ ràng, những người thân mà Khương Anh nhận thực sự được coi là người thân. Nàng sẽ không keo kiệt từ chối yêu một người chỉ vì không có tầng quan hệ huyết thống kia, nàng sẽ cầu xin cho huynh trưởng và cháu trai, chúc thọ các huynh trưởng, tỷ tỷ, chuẩn bị quần áo cho các huynh trưởng, tỷ tỷ, giữ các huynh trưởng, tỷ tỷ ở lại dùng cơm, thỉnh thoảng ghé thăm các huynh trưởng, tỷ tỷ…

Liễu Uyên không còn là người duy nhất trong lòng nàng như trước kia, nàng đã có rất nhiều người thân, vậy Liễu Uyên thì tính sao? Vẫn là phu quân cũ từng làm phu thê với nàng, từng có với nhau một đứa con, người làm tan nát trái tim nàng sao? Liệu nàng có còn sẵn sàng giữ lại một chỗ dừng chân cho Liễu Uyên ở trong lòng mình không?

Liễu Uyên không muốn mất khống chế trước mặt Khương Anh, nên đã nhanh chóng lùi lại vài bước. Khương Anh cảm thấy có lẽ hắn quá mệt mỏi, sắc mặt cũng không được tốt: “Chi bằng Bệ hạ trở về nghỉ ngơi đi.”

Liễu Uyên vội vàng gật đầu, cứ thế rời đi không quay đầu lại. Khương Anh cảm thấy hắn giống như đang chạy trốn, trong lòng căng thẳng vô cớ, ánh mắt liếc nhìn bộ quần áo mới, vội vàng túm lấy đuổi theo ra cửa, nhìn quanh tứ phía, bóng dáng Liễu Uyên đã sớm biến mất khỏi tầm mắt, nàng không khỏi nhụt chí: “Đi nhanh quá!”

Nhưng nàng không biết, Liễu Uyên vừa ra khỏi cửa phòng nàng sắc mặt liền thay đổi, ánh nến dưới hành lang phản chiếu ra một gương mặt ảm đạm u ám, dù dung mạo có lộng lẫy đến đâu, thoạt nhìn vẫn có chút khiến người ta sợ hãi. Bạch Phù đối mặt trực diện, trong lòng run rẩy, quỳ rạp xuống đất. Liễu Uyên không thèm liếc mắt lấy một lần, bước cực nhanh ra khỏi Khương phủ.

Vốn dĩ hắn định ngủ qua đêm ở sân bên cạnh, nhưng một phút hắn cũng không chờ nổi, xoay người lên ngựa trong đêm hè, chạy một mạch trở về cung. Mãi cho đến Cần Chính Điện, hắn lấy ra rất nhiều dây cầu phúc từ trên bàn rồng, nắm chặt trong tay, sự bất an trong lòng mới dịu đi một chút. Hắn chậm rãi ngồi trở lại ghế rồng, rũ mắt nhìn tên mình trên sợi dây, dường như đó là cách duy nhất để chắc chắn rằng hắn vẫn còn một tia hy vọng trước mặt Khương Anh.

Ngày hôm sau, Khương Anh và Bạch Phù đến nhà huynh trưởng, tỷ tỷ tặng quần áo mùa hè, kết quả mới chỉ tặng một nhà, trên xe ngựa đã nhét đầy quà đáp lễ.

Bạch Phù cảm thán: “Tỷ tỷ ngài quá nhiệt tình, chúng ta đi tặng đồ, nhưng lại làm như thể chúng ta đi xin đồ không bằng!”

Khương Anh đành phải đi đến nhà thứ hai, nhà thứ hai vừa thấy xe ngựa đã được nhét đầy, không thành vấn đề, ngoại trừ đồ đạc, bọn họ còn tặng kèm cho Khương Anh một chiếc xe ngựa. Bạch Phù chết lặng không nói nên lời, Khương Anh thở dài: “Không tặng nữa, trở về thôi.”



Bạch Phù cười lớn, Khương Anh trừng mắt nhìn nàng, nhớ tới mấy ngày nay chưa đến quán rượu, nên tới đó nhìn xem. Vừa bước chân đến cửa, nàng đã nhìn thấy Thái hậu mặc quần áo bình thường đang đợi mình, vừa thấy nàng liền bịt kín miệng nàng: “Đừng vội rêu rao.”

Khương Anh thầm nói trong lòng, chẳng trách Liễu Uyên thích che miệng, hoá ra là di truyền từ ngài.

Nàng dùng sức gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lúc này Thái hậu mới buông tay, đi theo nàng vào quán rượu.

Hai người chọn một chỗ khuất, ngồi đối diện nhau. Khương Anh thấy sắc mặt Thái hậu hốc hác, chắc hẳn việc Liễu Uyên bao vây hành cung đã khiến bà tức giận. Khoảng thời gian này không mấy vui vẻ, nàng nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đành ngậm miệng.

Dáng vẻ này của nàng rơi vào trong mắt Thái hậu, Thái hậu cho rằng nàng và Liễu Uyên cấu kết với nhau làm việc xấu, nên mới ung dung tự tại, chờ mình cúi đầu nhận thua, sắc mặt lập tức khó coi, nhưng nghĩ lại, hành cung bị bao vây, không gặp được hoàng tôn, còn không phải đến nhận thua hay sao?

Trên mặt Thái hậu lộ ra một nụ cười: “A Anh, dạo này Mãn Mãn thế nào?”

Khương Anh cười nói: “Tốt, cao hơn và béo hơn một chút.”

Lời nói của nàng khiến trái tim Thái hậu ngứa ngáy khó chịu. Thái hậu thở dài: “A Anh, ai gia nghĩ rồi, chuyện lập hậu không cần gấp, tạm thời cứ gác chuyện đó sang một bên, chi bằng để ai gia gặp Mãn Mãn trước được không?”

Tội nghiệp Thái hậu khao khát nhớ mong Mãn Mãn, Khương Anh nghe vậy thì trong lòng cảm động, nhưng ngoài mặt vẫn lắc đầu: “Thái hậu, việc này con không quyết định được, phải hỏi ý kiến Bệ hạ.”

Khi hai người đang nói chuyện, một nhóm người cuồn cuộn tiến vào đại sảnh. Tiết Thủ phụ và Trình Thứ phụ dẫn đầu, hoá ra hôm nay được nghỉ, hai người dẫn các đồng nghiệp đến quán uống rượu, cả hai người đều nhìn thấy Khương Anh: “Muội muội cũng ở đây!” - Vừa nói vừa đi về phía Khương Anh.

Thái hậu đưa lưng về phía mọi người, sắc mặt kinh hãi, Khương Anh sợ bà mất mặt trước quần thần, vội nói: “Các huynh trưởng đợi chút, muội đang nói chuyện!”

Bước chân mấy người Tiết Thủ phụ hơi khựng lại, thấy có người ngồi đối diện nàng, chợt bừng tỉnh: “Quả thực không tiện quấy rầy, chúng ta đi uống rượu trước.”

Khương Anh vội gật đầu, Tiết Thủ phụ bỗng nhiên nói: “Nghe nói hôm nay muội muội đi tặng quần áo mùa hè cho các phủ, trời nóng thì đừng ra ngoài, chúng ta sẽ tự đến lấy.”

Trình Thứ phụ cũng gật đầu: “Gần đây trong phủ mới tới một vị đầu bếp nấu món Thanh Châu, lát nữa ta sẽ cho hắn đến phủ muội muội, muội muội nhất định phải nếm thử đồ ăn Thanh Châu.”

Một người khác lại nói: “Thời tiết càng nóng thì càng phải cẩn thận, đừng uống nhiều rượu!”

Khương Anh cười tới mức mi mắt cong cong: “Muội biết! Các huynh trưởng cũng đừng uống nhiều quá.”

Thái hậu ngồi đối diện cực kỳ kinh ngạc, thứ nhất bà kinh ngạc vì Khương Anh nhận quá nhiều người thân, thứ hai bà kinh ngạc vì Khương Anh lại nghe lời đến thế, thậm chí còn mỉm cười vô cùng ngoan ngoãn, trong lòng nhất thời hụt hẫng, vậy sao nàng không nghe lời mình nói!

Vốn dĩ mấy người Tiết Thủ phụ đang chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn dáng người phụ nữ ngồi đối diện Khương Anh giống như đã từng quen biết, lại thấy người phụ nữ đó không nói lời nào, thì vô cùng tò mò. Bọn họ biết rõ tính tình Khương Anh, nhìn bóng lưng người phụ nữ, mỉm cười nói với Khương Anh: “Đây là tỷ tỷ muội, đúng không?”

“Không! Không! Không phải!”

Khương Anh giống như bị sét đánh, thầm nghĩ, nhận quá nhiều người thân, cuối cùng cũng gặp báo ứng, nàng khóc không ra nước mắt giải thích: “Đây là …” Tuyệt đối không thể nói là bà bà cũ, đành phải nói: “Một người bạn của muội!”

Mấy người Tiết Thủ phụ quá hiểu nàng, biết rõ bản lĩnh vơ vét người thân của nàng: “Không sao, mấy ngày nữa, người bạn này của muội rồi sẽ thành tỷ tỷ của muội.”

Trình Thứ phụ bổ sung: “Muội có thêm một người tỷ tỷ cũng là chuyện tốt.”

Bọn họ càng nói càng hăng, nói mãi không ngừng, thậm chí Tiết Thủ phụ còn từng bước tới gần, chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy gương mặt thật của Thái hậu. Khương Anh bèn hô lớn: “Các huynh trưởng nói phải! Vị tỷ tỷ này, muội nhận!”

Cả người Thái hậu run lên, khuôn mặt vặn vẹo, mấy người Tiết Thủ phụ thấy vậy thì vui mừng, cuối cùng cũng sang một bên khác uống rượu. Khương Anh thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Thái hậu thật sự muốn gặp Mãn Mãn?”

Thái hậu gật đầu.

Khương Anh hỏi thêm: “Thái hậu và Thái thượng hoàng sẽ không dùng Mãn Mãn để uy hiếp con nữa chứ?”

Thái hậu kiên quyết gật đầu, Khương Anh hài lòng: “Vậy con sẽ nói lại với Bệ hạ.”

Sắc mặt Thái hậu dịu lại, cảm thấy chuyến đi này của mình không hề vô ích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play