Editor: Dứa
Khương Anh quyết định ra tay trước chiếm lợi thế, chặn họng nhóm phu nhân này trước khi họ mở miệng.
“Các ngươi tới đây làm gì?”
Sắc mặt Khương Anh trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, dáng nàng vốn cao gầy, hạ tầm mắt xuống dễ dàng đè ép được mấy vị phu nhân, doạ các nàng hoảng sợ, trái tim run rẩy.
Chỉ có vị mỹ nhân dịu dàng kia là còn có thể phát ra âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng: “Mới vài năm không gặp, nhất định Anh muội muội vẫn nhận ra chúng ta, chúng ta tới tìm Anh muội muội trò chuyện, sao Anh muội muội lại đối xử với chúng ta như vậy?”
Tất nhiên Khương Anh nhận ra bọn họ, vị mỹ nhân dịu dàng này là Tiết Bình, tỷ tỷ của Tiết Trọng Hà, phu nhân của Cố thị lang Lễ Bộ.
Các phu nhân còn lại cũng đều là những người Khương Anh từng kết giao năm xưa, chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, ngược lại lúc ở bên ngoài Khương Anh còn từng bảo vệ các nàng vài lần, các nàng thích gần gũi với Khương Anh, nhất thời không chấp nhận được loại thái độ răn dạy này cũng là điều bình thường.
Khương Anh thờ ơ, thậm chí cười châm chọc: “Nói chuyện gì? Đơn giản là muốn tìm hiểu vài thứ từ ta, các ngươi đi đi.”
“…” Cố phu nhân cười ngượng ngùng, vội nói: “Không tìm hiểu gì cả, biết muội đã trở lại, chúng ta chỉ muốn đến thăm muội một chút thôi.”
Khương Anh nửa tin nửa ngờ nhìn các nàng, rất lâu sau mới bằng lòng gật đầu: “Đã đến rồi thì ngồi nghỉ một lát hãy đi, nhưng không cho hỏi chuyện khác.”
Mấy người đồng ý, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại giống như trước kia, trái một tiếng “Anh tỷ tỷ”, phải một tiếng “Anh muội muội”, niềm nở thân mật vây quanh nàng.
Cố phu nhân nắm tay Khương Anh kinh ngạc cảm thán: “Mấy năm không gặp, gương mặt của Anh muội muội ngày càng đẹp.”
“Muội chỉ đẹp mặt thôi sao? Tâm hồn muội càng đẹp hơn.” Khương Anh hừ lạnh.
Mấy người phụ họa: “Đều đẹp, đều đẹp, chẳng lẽ nước ở ngoài kinh thành tốt cho da dẻ hơn?”
“Tốt hay không thì ta không rõ, nhưng thú vị là sự thật, mấy năm nay ở ngoài kinh ta đã gặp rất nhiều chuyện thú vị.”
Mấy người hiếm khi rời khỏi kinh thành, vừa nghe vậy liền tỏ ra hứng thú.
Khương Anh chọn vài chuyện để nói, thấy các nàng nghe đến mê mẩn, nàng tiếc hận: “Nếu có cơ hội, ta rất muốn đưa mọi người đi xem một chút.”
Mấy người bình tĩnh lại: “Hiện tại không thể đi được, cho dù có đi được cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi đến vậy.”
Dường như Khương Anh lại càng thêm tiếc hận: “Nếu mọi người có thể đi cùng ta thì tốt rồi.”
Cố phu nhân che miệng cười: “Muốn chúng ta chuyển sang sống cùng muội sao?”
“Tại sao không?” Khương Anh hào phóng tỏ thái độ.
Một người cười nói: “Vậy muội nuôi chúng ta nhé!”
Khương Anh chớp mắt: “Bạc tình bạc nghĩa. Các ngươi còn muốn ta nuôi?” - chỉ vào váy áo lộng lẫy cùng trang sức quý giá trên người các nàng - “Theo ta thấy thì ngược lại, các tỷ nuôi ta còn tạm được.”
Mấy người cười khanh khách, Cố phu nhân thấy nàng tuy rằng mặc quần áo xanh đơn giản, nhưng dung mạo vẫn tựa tiên nữ, không mang theo chút gió bụi ngoài kinh thành: “Vậy chúng ta nuôi muội nhé!”
Một người hoảng sợ nói: “Nói gì vậy, Anh muội muội chính là…”
Cựu Thái tử phi!
Nghĩ xem lúc nàng còn làm Thái tử phi là đi theo ai!
“Muội không nhắc tới thì không sao, nhưng nếu đã nói…”
Chẳng phải càng nên nuôi hơn à!
Mắt mấy vị phu nhân tỏa sáng, không hẹn mà cùng nghĩ thầm, khi nàng làm Thái tử phi tất nhiên phải đi theo Bệ hạ, đây chính là thê tử cũ của Bệ hạ đấy, muốn nuôi là có thể nuôi được sao!
Một cảm giác kiêu hãnh và tự hào đến lạ trào dâng trong lòng mấy người.
Cố phu nhân nhanh chóng quyết định, dẫn đầu tháo chiếc trâm vàng trên đầu xuống, kiễng chân cắm lên đầu Khương Anh: “Anh muội muội, muội biết ta có bao nhiêu của hồi môn chứ? Muội muốn gì cứ nói với ta!”
“Anh tỷ tỷ, muội không chỉ có của hồi môn, mà tất cả đồ đạc của phu quân đều ở chỗ muội!” Một vị phu nhân tháo chiếc vòng ngọc tốt nhất của mình ra, đeo vào cổ tay Khương Anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mấy người còn lại thấy vậy, có bao nhiêu trang sức vàng ngọc đều chuyển hết lên người Khương Anh, chẳng mấy chốc cơ thể Khương Anh đã trở nên vô giá.
Khương Anh thực sự không ngờ tới: “…Chỉ trêu đùa mọi người vài câu thôi mà.”
Mấy người thoả mãn kinh ngạc thốt lên: “Đúng là một đại mỹ nhân rực rỡ lấp lánh!”
Hoá ra nuôi mỹ nhân lại vui đến vậy!
Khương Anh từ chối: “Cũng không cần phải…”
“Ta biết muội không hiếm lạ gì mấy thứ này, đối với muội, chúng chỉ là những món đồ bình thường, nhưng đây là tấm lòng của chúng ta!” Cố phu nhân hài lòng, đồ cho đi càng quý giá, niềm vui nhận lại càng nhiều!
“Anh tỷ tỷ, tỷ mới về kinh, muội muốn tặng tỷ chiếc xe ngựa!”
Khương Anh: “Không cần, ta thích đi bộ!”
“Không được, mệt chết tỷ tỷ, muội sẽ đau lòng!”
“…”
“Anh tỷ tỷ, muội muốn tặng tỷ một người chưởng quầy, ba người thợ may.”
Khương Anh: “Không cần, ta chính là thợ may, ta mở cửa hàng vì…”
“Càng nhiều càng tốt, muội sẽ khiến cửa hàng của tỷ ngày càng lớn mạnh!”
“…”
Cả đám người ôm trái tim chân thành, ầm ĩ đắp bạc lên người Khương Anh: “Anh muội muội, trở về ta sẽ sai người đưa vài thứ đến nhà muội, muội xem còn thiếu thứ gì, cứ liệt kê hết ra, mỹ nhân mà, vui vẻ là quan trọng nhất.”
Khương Anh: “…”
Trời đất chứng giám, hôm nay không thể trách nàng!
Tội nghiệp mấy vị phu nhân, khi tới cả người đẹp đẽ quý giá, lúc ra về lại mộc mạc giống như vừa bị cướp, mà Khương Anh bước vào cửa hàng với ánh sáng chói loá, đây đâu phải tiệm may, rõ ràng là nơi vơ vét của cải châu báu!
Lại nói tới Cố phu nhân sau khi trở về phủ, nói chuyện cùng Cố Thị lang, Cố Thị lang không thể tưởng tượng nổi, oán giận: “Bảo nàng đi tìm hiểu tin tức, nàng lại ôm việc vào người, chăm sóc Khương cô nương là việc của chúng ta sao? Đó là việc của Bệ hạ!”
Giọng nói vừa dứt, ngoài cửa truyền đến một âm thanh “Đại nhân, người trong cung tới, nói Bệ hạ ban thưởng cho phu nhân rất nhiều đồ tốt.”
Cố phu nhân cười đắc ý: “Ta đây gọi là chăm sóc Anh muội muội thay Bệ hạ!”
Tới khi Khương Anh trở về Khương phủ, yên lặng quan sát những thay đổi trong phủ, chìm trong suy nghĩ sâu xa, lúc này một bóng trắng từ đầu hành lang bên kia bay tới, khiến nàng khiếp sợ không thôi.
Mười mấy người hầu Lý phủ đưa tới nhanh nhẹn dọn dẹp gọn gàng từng ngóc ngách trong sân.
Phu xe Tưởng phủ đưa tới đánh chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, tự tìm cho mình một vị trí đẹp.
Bốn người đầu bếp Tần phủ đưa tới đang bận rộn công việc phía sau bếp.
Nhóm nha hoàn Triệu phủ đưa tới cũng ở bên cạnh hỗ trợ.
Vô số vật phẩm Cố phủ đưa tới đã bày biện xong, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên mặt tròn, đó chính là đại tổng quản, bận bịu điều phối nhân sự trong phủ.
“Đây là ý gì?” Bóng trắng này tên là Bạch Phù, với Khương Anh là quan hệ chủ tớ, nhưng lại càng giống một người bạn hơn, ở bên cạnh Khương Anh đã nhiều năm, thật khó chấp nhận cảnh tượng trước mắt: “Ta chỉ bận việc nên vào kinh muộn mấy ngày, ngài đã tìm được nhiều người như vậy, không cần ta chăm sóc nữa à?”