Khi đó nàng còn suy nghĩ một cách ngu ngốc rằng: nếu Liễu Uyên biết chuyện của hai người trong phòng, hắn sẽ đau lòng tới mức nào. Nàng mở to mắt, lo lắng tới mức góc áo gần như bị ngón tay vò nát.
Rõ ràng Liễu Uyên đang gặp rắc rối, nhưng nàng lại khó chịu gần chết, đứng đó bơ vơ, dự định nếu Liễu Uyên tới đây, dù có thế nào nàng cũng phải ngăn cản. May thay Liễu Uyên nán lại không lâu, sau đó cất bước tiến về phía trước.
Nàng nhìn chăm chú vào bóng người đang đi xa, một đêm khiếp sợ, hoảng loạn, tuyệt vọng đều như cơn gió thổi qua, tan biến trong chớp mắt. Chỉ vì sự xuất hiện của Liễu Uyên mà nỗi buồn kéo dài mãi không thôi, nó lan tràn ra khắp tứ chi và xương cốt, trong lúc không ai hay biết đã ăn mòn đến từng giọt máu.
Cuối cùng, hoá ra Liễu Uyên lại biết hết mọi chuyện.
Giờ phút này, Khương Anh chỉ hận không thể xoá bỏ những dấu vết còn sót lại năm xưa trong cơ thể, sau đó nàng nghĩ, không quan trọng, chỉ cần Liễu Uyên không biết mình ở lại trong phòng vì hắn, thì nàng vẫn còn chút mặt mũi.
Hơn nữa nghe cách nói của Liễu Uyên, hắn cho rằng đó là lỗi của Ôn Thư Thanh. Khương Anh cười rộ lên, thanh minh giúp Ôn Thư Thanh: “Đêm đó chuyện bất ngờ xảy ra, Thư Thanh cũng không còn cách nào khác, chuyện đã qua lâu rồi, không cần nhắc lại.”
Liễu Uyên cầu còn không được: “A Anh nói rất đúng, tối nay không nhắc tới chuyện đó. Trẫm đến đây là muốn hỏi, A Anh nhìn thấy hôn thư trên kệ sách từ khi nào?”
Khương Anh không muốn nhiều lời, qua loa lấy lệ: “Không nhớ rõ.”
Liễu Uyên bỗng chốc nhớ ra, A Anh chỉ bước vào thư phòng của hắn hai lần, lần đầu tiên hai người vì cuốn truyện kia mà nổ ra tranh cãi, hắn cắt truyện của A Anh, lần thứ hai hắn dày vò A Anh hồi lâu, còn dùng lời nói làm tổn thương A Anh, thật sự không có lần nào làm A Anh vui vẻ.
Liễu Uyên hổ thẹn: “A Anh, đều là trẫm không tốt.” Hắn vươn tay mò mẫm trong bóng tối, áp lòng bàn tay lên má Khương Anh, không dám động đậy: “Nếu là lần cuốn truyện kia, trẫm có thể giải thích về hôn thư nàng nhìn thấy trên kệ sách, hôn thư đó không tính, trẫm đã vứt nó đi rồi.”
Lần tranh cãi ở thư phòng ấy, Khương Anh ngất xỉu trong vòng tay của Liễu Uyên, Liễu Uyên sai người đi gọi thái y, bế Khương Anh trở về phòng ngủ, trông giữ bên người Khương Anh rất lâu, mãi cho đến khi Hoàng hậu phái người tới gọi hắn, hắn mới rời đi.
Hoàng hậu biết được tình huống ở Đông Cung, tức giận trước hành vi đi quá giới hạn của Khương Anh, nổi trận lôi đình trong cung, cao giọng khiển trách Khương Anh.
Liễu Uyên lại nói: “Mẫu hậu muốn giận thì hãy giận Cô, A Anh luôn là người hiểu chuyện biết lễ nghĩa, là Cô làm nàng giận, nên nàng mới như thế. Đáng đời Cô không được nàng chào đón, hơn nữa A Anh là Thái tử phi của Cô, Cô sẽ tự mình quản, không cần mẫu hậu nhọc lòng.”
Sắc mặt Hoàng hậu vặn vẹo: “…”
Con trai à, con có thể tiến bộ hơn một chút được không!
Tuy nhiên, ai bảo Liễu Uyên là tròng mắt của cả cung, được hoàng cung sủng ái tận trời, cho dù Liễu Uyên có cầu xin Đế Hậu điều gì, hai người cũng lập tức đồng ý, huống chi chỉ là quyền khiển trách Thái tử phi?
Hoàng hậu buông tay mặc kệ, nhưng Liễu Uyên vẫn chưa hài lòng, hắn cảm thấy A Anh là Thái tử phi duy nhất của mình! Mẫu hậu quản quá rộng!
Hắn trở lại Đông Cung, sắc mặt u ám, cung nhân sợ hãi không dám lên tiếng, cho rằng hắn giận Thái tử phi, lại nghe hắn cấm túc Thái tử phi một tháng, càng tin chắc rằng hắn giận Thái tử phi.
Tuy nhiên, khi các cung nhân nhìn thấy thân hình cao lớn của hắn nằm sấp bên mép giường, chăm chú nhìn Thái tử phi, bọn họ lại buồn bực không thôi, cuối cùng có giận hay không?
Thấy Thái tử phi sắp tỉnh lại, Thái tử đứng dậy, vội vàng rời đi, các cung nhân vô cùng cạn lời, đành phải đợi Khương Anh tỉnh lại báo cho nàng biết Thái tử tức giận, phạt Thái tử phi cấm túc một tháng.
Liễu Uyên rời khỏi tẩm điện trở về thư phòng, nhìn thấy dưới đất bừa bộn, hắn hối hận sai người đến dọn dẹp, cung nhân dọn dẹp được nửa chừng thì dừng lại trình hôn thư lên, hắn chỉ quét mắt nhìn qua, không suy nghĩ nhiều: “Vứt đi.” Tờ hôn thư đó cứ thế bị xử lý.
Khương Anh không biết những chuyện này, hiện tại nghe Liễu Uyên giải thích xong, nàng cũng chẳng vui vẻ, chỉ có buồn bực. Nếu hôn thư trên kệ sách đã bị vứt đi rồi, vậy lúc trước Liễu Uyên bới tìm thứ gì trong đống lửa ở Binh bộ? Chẳng lẽ thật sự là hôn thư của nàng và Liễu Uyên?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Anh cảm thấy không thể tin được, một ký ức đen tối vụt loé lên trong đầu.
Lúc trước bởi vì chuyện của Ôn nhị cô nương, nàng và Liễu Uyên tranh cãi nảy lửa, sợ Liễu Uyên trách nàng tự tiện đồng ý với Hoàng hậu, nàng trốn tránh Liễu Uyên mấy ngày, may thay Liễu Uyên cũng bận rộn, không có thời gian chăm sóc nàng.
Khi Liễu Uyên đến lần nữa, nàng thấy sắc mặt Liễu Uyên như thường, biết cơn giận của hắn đã nguôi ngoai, trong lòng nhẹ nhõm, dâng trà cho Liễu Uyên.
Hiếm khi Liễu Uyên biết mình còn có miệng, nói nhiều hơn vài lời: “Mấy ngày trước Cô bận rộn, không thể chăm sóc Thái tử phi.” Lại hiếm thấy hắn cong môi, khác hẳn dáng vẻ im lặng ngày thường của hắn, tựa như năng lượng bị đè nén chớp mắt được giải phóng.
Khương Anh nhìn đến ngây người, nói theo bản năng: “Điện hạ cười lên rất đẹp, ngày thường nên cười nhiều hơn.” Nàng cũng biết, ở trước mặt nàng, Liễu Uyên không phô trương tuỳ tiện như ở trên triều đình, có lẽ nguyên nhân nằm ở nàng, nàng luôn khiến Liễu Uyên rơi vào im lặng.
Quả nhiên, Liễu Uyên vừa nghe vậy thì vẻ mặt trở nên mất tự nhiên, không còn cười nữa, sắc mặt hơi trầm xuống: “Không cần để ý chuyện nhỏ nhặt này.”
Khương Anh mỉm cười ừ một tiếng, trong lòng có chút mờ mịt, thê tử muốn phu quân cười nhiều hơn, là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến sao? Vậy giữa phu thê, chuyện gì mới là chuyện lớn?
Liễu Uyên mím đôi môi mỏng, chần chừ nói: “Hôm nay mẫu hậu gặp Cô, nhắc đến chuyện…”
“Chuyện gì? Điện hạ cứ nói thẳng là được.”
Liễu Uyên nói: “Con cái. Cô và Thái tử phi còn chưa có con.”
Lúc này Khương Anh mới kinh ngạc phát hiện ra, nàng và Liễu Uyên đã thành thân được hơn một năm, nàng vẫn chưa có dấu hiệu mang thai, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì đó cũng là chuyện bình thường.
Từ ngày hai người làm phu thê, chỉ có vài lần ít ỏi, hơn nữa tất cả đều là nàng chủ động, nếu nàng bất động, Liễu Uyên chắc chắn sẽ nghiêm túc đứng đắn, như thể chỉ hơi nhắc tới thôi cũng làm bẩn lỗ tai hắn, huỷ hoại sự trong sạch của hắn. Nếu không phải được kiểm chứng dáng vẻ điên cuồng của hắn khi ở trên giường, Khương Anh sẽ cho rằng hắn có vấn đề nào đó.
Hôm nay lần đầu tiên nghe thấy hắn chủ động đề cập đến việc này, được rồi, hắn nhắc tới vấn đề con cái, nhưng nếu muốn có con, không phải cần làm việc đó hay sao? Chỉ là, Khương Anh không giống như trước, nàng không còn chủ động nữa, nàng thầm nói trong lòng, để xem Liễu Uyên sẽ làm gì.
Bị ánh mắt của Liễu Uyên bức bách, Khương Anh ném vấn đề trở về: “Con cái quả thực là chuyện lớn, mẫu hậu muốn hoàng tôn cũng là chuyện bình thường, không biết điện hạ nghĩ thế nào?”
Liễu Uyên thu hồi ánh mắt, cụp mắt yên lặng hồi lâu: “Thái tử phi nghĩ sao?”
Một câu hỏi cứ ném tới ném lui, khi nào mới kết thúc?
Khương Anh quyết định chấm dứt vấn đề, dù thế nào, nàng vẫn muốn ở bên cạnh Liễu Uyên. Nói nàng không có khí phách cũng được, trí nhớ không dài cũng được, nàng vẫn muốn Liễu Uyên, nếu có thể sinh con thì càng tốt, nàng cảm thấy xấu hổ nói thầm: “Ta muốn có con với điện hạ.”
“Cái gì?” - Liễu Uyên không nghe rõ - “Nàng nói lớn hơn một chút.”
Khương Anh không quan tâm, cao giọng nói: “Ta muốn có con!”
“Được!”
“Hả? Điện hạ đồng ý?” - Khương Anh nghi ngờ mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm túc của Liễu Uyên, nghe Liễu Uyên nói: “Có thể sinh con, nhưng Thái tử phi phải có trách nhiệm với đứa nhỏ, cả đời không được rời khỏi… Đứa nhỏ!”
Khương Anh cũng cực kỳ nghiêm túc: “Điện hạ yên tâm, ta chắc chắn sẽ không vứt bỏ con cái!”
Thoạt nhìn Liễu Uyên không mấy vui vẻ: “Có phải Thái tử phi nói hơi ít rồi không?”