Editor: Dứa
Tiết Thủ phụ sợ hãi, lại muốn quỳ xuống, nhưng bị Liễu Uyên phất tay né tránh. Sau đó Tiết Thủ phụ chọn phòng cho Liễu Uyên, ngay cạnh phòng Khương Anh.
Lúc hai người đi ngang qua cửa phòng Khương Anh, nghe thấy tiếng cười của Khương Anh và giọng nói của Cố phu nhân: “Da cô cô thật đẹp, sờ vào rất mịn…”
Tiết Thủ phụ thầm mắng trong lòng, đuổi con trai đi, lại quên mất con gái!
Liễu Uyên sắc mặt như thường bước vào phòng, tùy tùng tiến lên hầu hạ, Tiết Thủ phụ đang định rời đi, Liễu Uyên nhíu mày nói: “Sao Tiết khanh lại ôm vịt?”
“Khương cô nương tặng.” Tiết Thủ phụ cười nói.
Lông mày Liễu Uyên giãn ra: “Thật đáng yêu.” Hắn cứ nhìn nó chằm chằm, Tiết Thủ phụ đành bất đắc dĩ dâng lên: “Trong phòng nhàm chán, để nó ở cạnh Bệ hạ đi.”
Liễu Uyên vươn bàn tay lớn ra, cả con vịt rơi vào lòng bàn tay, hắn không hề xấu hổ khi cướp đoạt thứ yêu thích của người khác: “Tiết khanh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiết Thủ phụ gật đầu thưa vâng, thấy cửa phòng đóng lại, ông lập tức quay về trước cửa phòng Khương Anh, gọi: “Bình nhi, chớ làm phiền cô cô nghỉ ngơi!”
Cố phu nhân ở trong phòng đáp lại, cũng không ở lại lâu, cùng thị nữ hầu hạ Khương Anh lên giường, sau đó mới dẫn theo thị nữ rời đi.
Khương Anh không buồn ngủ chút nào, vẻ chân thành của Tiết Trọng Thanh hiện lên trước mắt, nàng thầm nghĩ, nếu nàng gặp Tiết Trọng Thanh trước, người nàng vừa ý là Tiết Trọng Thanh, với tính tình của nàng, có lẽ nàng đã cùng Tiết Trọng Thanh rời khỏi kinh thành từ nhiều năm trước.
Khương Anh cười khổ, xoay người lấy áo ngoài khoác vào, đẩy cửa bước ra hành lang, ánh nến leo lắt dưới hành lang, nàng dựa người vào cây cột, tinh thần rệu rã dưới ánh trăng.
Chẳng hề biết rằng cửa sổ phòng bên cạnh đang hé mở, Liễu Uyên đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn về phía này, ngón tay vuốt ve vịt vàng nhỏ trên lòng bàn tay từng chút một.
Đột nhiên “Cạc” một tiếng, sắc mặt Liễu Uyên thay đổi, dùng hai ngón tay bóp chặt miệng vịt vàng nhỏ, lùi lại vài bước, cũng may Khương Anh chỉ nghi hoặc một chút chứ không để ý.
Hiện tại đang là cuối xuân, thời tiết nóng dần, gió đêm mát lạnh, Khương Anh hứng gió thổi qua, đột nhiên nhớ tới đây chính là thời điểm nàng tiến vào Đông Cung, cung nhân cung kính hầu hạ nàng, nàng vừa mừng vừa nôn nóng bất an chờ đợi Liễu Uyên.
Bởi vì nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ trở thành Thái tử phi của Liễu Uyên, đối với đêm tân hôn cùng Liễu Uyên nàng cũng có cảm giác như đang mơ, khi Liễu Uyên tới, nàng chỉ dám cúi đầu hành lễ, không dám ngẩng đầu nhìn Liễu Uyên lấy một lần.
Nến đỏ rơi lệ, Liễu Uyên vẫy lui cung nhân hầu hạ, im lặng đứng đó, nàng cắn môi cúi đầu, chán nản nghĩ thầm, sao hắn không nói lời nào? Ta biết mở miệng ra sao?
Thật lâu sau, Liễu Uyên vẫn không nhúc nhích, nàng buộc phải hành động, đứng dậy đến gần Liễu Uyên, một mùi hương tao nhã xộc vào mũi, nàng vươn ngón tay run rẩy cởi áo Liễu Uyên, đôi mắt ngước lên nhìn thoáng qua đường nét hàm dưới trơn nhẵn của Liễu Uyên, chỉ nhìn cằm thôi, trái tim đã muốn nhảy ra ngoài.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Liễu Uyên, không chút cảm xúc, rõ ràng là đêm tân hôn, sao hắn có vẻ không vui thế nhỉ? Nghĩ tới đây Khương Anh cảm thấy vô cùng chua xót, bên tai nghe rõ lời hắn nói: “Khương Anh, lúc ở thao trường nàng không như vậy.”
Khương Anh kinh ngạc, trán gần như vùi vào ngực Liễu Uyên, tim đập như đánh trống, hắn có ý gì? Muốn mình chủ động như trên thao trường sao? Nàng thầm nghĩ, vậy cũng được, giữ chặt trái tim, nhắm mắt lại, nhón chân, đôi môi đỏ áp lên cằm Liễu Uyên.
Ngay sau đó một bàn tay lớn kìm chặt eo nàng, nàng như được cổ vũ, đôi môi đỏ hướng lên trên, còn chưa chạm vào đôi môi mỏng kia, Liễu Uyên đột nhiên cử động, thổi tắt toàn bộ ánh nến, cánh tay dài bế bổng nàng lên giường.
Suốt cả đêm, Khương Anh thậm chí còn không nhìn thấy mặt mũi Liễu Uyên, sức lực Liễu Uyên rất lớn, động tác hung hăng mãnh liệt, bàn tay lớn nắm chặt khiến cả người nàng đều đau, hôm sau ngay cả giường nàng cũng không xuống được, mà Liễu Uyên lại rời đi từ sớm.
Khương Anh không thể tin được, trong đêm tân hôn, nàng thậm chí còn không nhìn thấy mặt Liễu Uyên, hai người tiếp xúc thân mật như vậy, rõ ràng nàng không xuống được giường, nhưng trong khoảnh khắc đó nàng vẫn cảm thấy mình cách Liễu Uyên rất xa.
Những năm trước tâm trí Khương Anh đều tập trung vào khoảnh khắc đó, cảm thấy cực kỳ không thú vị, nàng rời khỏi cây cột, nhìn vầng trăng trên bầu trời, chậm rãi bước xuống bậc thang.
Đột nhiên nàng bị trượt chân, cổ chân đau nhói, đau tới mức nàng phải phát ra một tiếng rên khe khẽ, mắt thấy cả người sắp đổ xuống, trong lòng thở dài, sau đó liền ngã vào một vòng tay dày rộng.
Một mùi hương tao nhã ập đến, Khương Anh kinh ngạc quên cả đau đớn, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Liễu Uyên sắc mặt âm trầm, không nói một lời bế nàng lên hành lang, tiến vào phòng, đặt nàng lên giường, sau đó xoay người gọi tùy tùng: “Gọi thái y, Khương cô nương bị trẹo chân.”
“Không dám quấy rầy Bệ hạ, ta gọi Cố phu nhân tới là được.” Khương Anh nói xong liền muốn xuống giường, Liễu Uyên sải bước tới gần, dùng tay ấn vai nàng xuống: “Gọi Cố phu nhân thì không phải quấy rầy hay sao?”
Khương Anh khựng lại, sau đó cam chịu dựa vào đầu giường, nếu đã quấy rầy Liễu Uyên, vậy cũng không còn cách nào khác, nàng ủ rũ cử động chân, một cơn đau thấu tim ập tới, khiến nàng khẽ nhăn mày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ban đêm không nghỉ ngơi, đi loạn cái gì?” Sắc mặt Liễu Uyên u ám, ngồi xổm xuống cạnh giường, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy giày vớ.
Khương Anh chỉ cảm thấy độ từ ấm lòng bàn tay xuyên qua giày vớ đốt cháy da thịt, nàng lập tức co rụt chân lại, cơn đau ập tới, nàng phải gồng mình lên cãi lại: “Không phải Bệ hạ cũng không ngủ đấy sao?”
“Đừng nhúc nhích!”
Liễu Uyên thấp giọng cảnh cáo, không đưa tay nắm lấy cái chân kia nữa, điều này khiến trong lòng Khương Anh yên tĩnh lại, nàng nhìn thân hình cao lớn của Liễu Uyên ngồi xổm bên giường, cảm thấy có chút ngột ngạt, không khỏi di dời tầm mắt, thuận miệng hỏi: “Sao Bệ hạ lại ở Tiết phủ?”
Liễu Uyên sẽ không nói hắn theo nàng tới đây, sắc mặt cứng đờ, mồm miệng nhanh nhẹn nói: “Sao thế? Tiết phủ này chỉ cho phép nàng tới, còn trẫm thì không được?”
Khương Anh cảm thấy mình thật sự có bệnh rồi, để ý hắn làm gì, tự tìm tức giận! Nàng chịu đựng cơn đau, sắc mặt lạnh lùng, không thèm liếc mắt nhìn Liễu Uyên lấy một lần, chỉ ngẩn người nhìn cửa chằm chằm.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Liễu Uyên, Liễu Uyên cảm thấy không dễ chịu, đôi môi mỏng mím lại, hắn không biết giọng nói của mình mềm nhẹ tới mức nào: “Rất đau sao?” Hắn không khỏi duỗi tay, nhẹ nhàng nâng giày vớ của Khương Anh lên, dùng đầu ngón tay cẩn thận dò dẫm mặt trên của giày.
Khương Anh giống như bị ảo giác, giật mình liếc mắt nhìn hắn, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, không nói một lời, nàng đã thề trong lòng, tuyệt đối không đáp lại Liễu Uyên một câu nào nữa!
Sự im lặng của Khương Anh khiến Liễu Uyên cau mày dữ dội, đang định mở miệng thì một nhóm thái y vội vàng chạy tới, tư thế kia hận không thể dọn sạch Thái y viện.
Khương Anh xấu hổ: “Chỉ trẹo chân thôi.”
“Khương cô nương, trẹo chân cũng là chuyện lớn, không thể qua loa.” Các thái y cẩn thận thăm khám từng li từng tí, đợi mọi việc xong xuôi lại rút đi như thủy triều.
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, Liễu Uyên nhíu mày nói: “Coi như không có gì nghiêm trọng, lần này phải nghỉ ngơi thật tốt, trước mắt cứ để Mãn Mãn theo trẫm tiến cung, đợi chân nàng lành lại, trẫm sẽ đưa trở về.”
Khương Anh gật đầu, ý tứ rất rõ ràng, tùy ngài.
Liễu Uyên cúi người tới, nhấc chăn lên, muốn ôm nàng vào trong chăn, lại bị nàng đưa tay ra chặn, tự mình cố sức nằm xuống, quay đầu, quay lưng đi.
Liễu Uyên: “…”
Liễu Uyên nhanh chóng hiểu ra, nhất định nàng bị câu nói kia của mình làm nghẹn họng nên nàng mới tức giận, do dự một chút, hắn dùng cánh tay dài kéo chiếc ghế đẩu, cúi người ngồi xuống, dựa vào cạnh giường: “Trẫm không nên nói như vậy, kỳ thực bởi vì trẫm và Tiết khanh bàn chuyện tới khuya, nên mới ngủ lại Tiết phủ một đêm.”
Khương Anh không có động tĩnh gì, Liễu Uyên nhìn chằm chằm vào gáy nàng, bắt đầu nói nhiều hơn: “Trẫm đã nghe nói chuyện của nàng trong tiệc mừng thọ Tiết khanh, ngủ lại Tiết phủ một đêm là đủ rồi, ngủ lại các phủ khác liệu có ổn hay không?” Chủ yếu là hắn không tiện theo nàng từ phủ này sang phủ khác.
Vẫn không nhận được câu trả lời của Khương Anh, sắc mặt Liễu Uyên khó coi, một lát sau hắn lại hỏi tiếp: “Mấy ngày trước nàng nhìn thấy vết sẹo trên vai trẫm, nàng…”
Trong phòng chỉ có sự im lặng, Liễu Uyên không nhận được câu trả lời, lo lắng bất an, ngày xưa mặc dù không thân thiết, nhưng ít ra vẫn có thể nói chuyện, không đến mức như hôm nay, ngay cả nói cũng không trả lời?
Liễu Uyên mím môi hối hận, thấp giọng nói: “Khương Anh, trẫm sai rồi…”
Khương Anh bất động, hắn ấn ấn giữa hai đầu mày, vươn cánh tay dài muốn chạm vào Khương Anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám làm như thế, chỉ đứng dậy do thám trên giường, sau đó nhìn thấy hai mắt Khương Anh nhắm lại, nàng đã ngủ rồi.
Liễu Uyên: “…”
Liễu Uyên thở phào, thu người lại, im lặng thật lâu, cẩn thận thò người qua, cúi đầu xuống, dùng đôi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào trán Khương Anh.
Đôi môi mỏng đang chuẩn bị trượt xuống, dưới gầm giường vang lên một tiếng “Cạc”, hắn chợt giật mình, lùi lại vài bước, cúi đầu nhìn, vịt vàng nhỏ đang vỗ cánh phành phạch, nó còn muốn mở miệng, lại bị hắn tức giận dùng lòng bàn tay bịt kín.
Ánh trăng loang lổ đầy đất, bóng đêm tản đi từng chút một, sắp đến giờ thượng triều, Tiết Thủ phụ mặc quan phục đi tới, quả nhiên nhìn thấy Liễu Uyên từ phòng Khương Anh bước ra, cúi đầu quan tâm hỏi: “Chân Khương cô nương thế nào rồi ạ?” Con vịt của thần còn sống không?
Chuyện phát sinh trong phủ của mình, không có khả năng Tiết Thủ phụ không biết, đêm qua thăm dò được tin tức, biết tới đây cũng chỉ gây phiền toái cho Liễu Uyên, nên ông không tới, lúc này hỏi thăm một câu, cũng coi như thỏa đáng.
Liễu Uyên lướt qua ông, dặn dò: “Nàng phải nghỉ ngơi, thời gian này sẽ ở lại Tiết phủ.” Không hề nhắc tới vịt vàng nhỏ.
“Tuân lệnh.”