Lúc này, hoàng đế Bắc Thương dưới sự dìu dắt của Hoàng hậu đã vào điện trước, Thái tử Bắc Thương nói vài lời ngắn gọn rồi sau đó các đại thần đều quỳ xuống tôn kính.
Khuynh Linh và những người khác cũng tiến vào đám đông quỳ xuống theo.
Thái tử phất tay cho mọi người đứng dậy, rồi cũng vào điện.
Yến tiệc cung đình được tổ chức vào cùng thời gian như hôm qua, còn khoảng một canh giờ nữa.
Thời gian này, tuy không dài nhưng cũng không ngắn, khiến Khuynh Linh phân vân không biết có nên về phủ Tể tướng không, nhưng nghĩ đến việc cần giao phó cho Ám Nhất, nàng mới định kéo váy định rời khỏi cung.
"Ơ? Vương gia định về sao?" Lăng Diệc Trạch ngay lập tức nhận ra động thái của nàng, gọi nàng lại.
Khuynh Linh gật đầu, nhìn Lăng Diệc Trạch nói: "Ăn nhiều kẹo quá nên về uống miếng nước."
Nghe lý do này, Lăng Diệc Trạch mỉm cười nói.
"Về cũng mất nửa canh giờ, vừa hay, bổn tướng muốn dẫn mọi người dạo quanh Ngự hoa viên của Bắc Thương, đã chuẩn bị trà điểm tâm, chi bằng cùng đi dạo Ngự hoa viên nhé?"
Mọi người đều không có ý kiến gì, Khuynh Linh suy nghĩ một lúc rồi cũng đi theo, định bụng sẽ tìm Ám Nhất sau khi về phủ vào buổi tối.
Ngự hoa viên của Bắc Thương cảm giác rất khác so với Nam Uyên.
Quân Tử Lan làm việc rất có kế hoạch đến mức hơi cứng nhắc, ngay cả Ngự hoa viên cũng phân chia từng khu trồng một loại hoa, cắt tỉa chỉnh tề ngay ngắn.
Còn Bắc Thương thì phân chia khu vực một cách tùy hứng, mỗi khu vực đều có các loại hoa nở rộ, rõ ràng thể hiện vẻ đẹp của sự đa dạng.
Quanh rìa đình còn được bao quanh bởi một vòng các loại mẫu đơn, vừa quý phái lại không hề phô trương.
Khuynh Linh tìm một góc trong đình ngồi xuống, tựa vào lan can.
Lục Công chúa có vẻ rất thích Thái tử phi của Đông Trì, ngồi bên cạnh nàng ấy, nắm tay giới thiệu các loài hoa trong hoa viên và thỉnh thoảng liếc nhìn Khuynh Linh.
Khuynh Linh nhận ra ánh mắt của Lục Công chúa, trong đoàn sứ giả chỉ có Lục Công chúa, Thái tử phi và nàng là ba nữ nhân, hành động của Lục Công chúa muốn kéo gần Thái tử phi chẳng qua là muốn cô lập nàng thôi, đúng là trẻ con quá đi mà.
Khóe miệng Khuynh Linh nhếch lên vẻ mỉa mai, cũng không buồn để ý đến Lục Công chúa.
Tay nàng thả xuống lan can, vừa vặn chạm đến một đóa mẫu đơn trắng đang nở rộ.
Rõ ràng là màu trắng nhưng lại lộng lẫy đến vậy.
Nụ cười mỉa mai trên môi Khuynh Linh khi tay nàng chạm vào mẫu đơn đã lập tức chuyển thành nụ cười dịu dàng.
Ngón tay vuốt nhẹ lên cánh hoa, mềm mại và hơi mát lạnh, yếu đuối nhưng đầy sức sống.
Lăng Diệc Trạch ngồi chéo góc với Khuynh Linh đã quan sát toàn bộ động tác ngắm hoa, vuốt hoa của nàng.
Chiếc váy trắng mà nàng mặc như đồng điệu với đóa mẫu đơn trắng, đáng lẽ phải giống như Giang Chỉ Hành yêu thích màu trắng, mang lại vẻ thanh tao trang nhã.
Nhưng khi Khuynh Linh mặc lại toát lên vẻ quý phái.
Không phải y phục làm tôn lên nàng mà là nàng làm tôn lên y phục.
Mái tóc dài đen nhánh như mực theo động tác của nàng mà trượt xuống khỏi vai, chiếc mặt nạ che khuất dung nhan nàng, chỉ để lộ đôi môi khẽ mỉm cười dịu dàng, bàn tay vuốt ve cánh hoa, nhẹ nhàng mà đầy yêu thương.
Lăng Diệc Trạch che mặt bằng quạt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Khuynh Linh, dù không thấy được dung nhan nhưng y cứ có cảm giác Khuynh Linh chắc chắn sẽ rất đẹp.
Hậu cung của Bắc Thương hàng năm đều có vô số mỹ nhân nhập cung, y đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên y gặp một nữ nhân như vậy. Nói chuyện sắc bén, không khoan nhượng nhưng lại không khiến người khác ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT