Mỗi lần tế tổ, hắn đều bảo Lý Phúc dẫn nàng đến một chỗ nào đó nghỉ ngơi, chờ hắn tế tổ xong rồi đến tìm nàng.
Còn lần đứng lâu như vậy thì có lẽ là lần đăng cơ của A Lan lần trước.
"Vương gia, ta nghe nói ngôi hậu ở Nam Uyên để trống là vì người phải không?" Thế tử lén lút đến bên cạnh Khuynh Linh, hạ thấp giọng hỏi.
Khuynh Linh cười khẩy, nàng cũng không biết từ khi nào mà bên ngoài lại truyền tai nhau câu chuyện như vậy.
Nàng cũng hạ giọng theo thế tử, giải thích:
"Không phải đâu, là bệ hạ nói chưa tìm được người có thể sánh vai cùng ngài ấy nên mới để ngôi hậu trống thôi."
"Vậy sao, ta nghe nói bệ hạ Nam Uyên rất để ý đến người, vậy quan hệ của hai người thế nào?" Thế tử lại hạ giọng, tay che miệng, vẻ mặt như sợ người khác nghe thấy.
Khuynh Linh cũng học theo y, giọng điệu đầy nghiêm túc và cẩn trọng nói: "Thực ra ta là muội mội khác cha khác mẹ của ngài ấy, đây là bí mật, ta chỉ nói cho ngươi nghe thôi đấy."
Thế tử như bừng tỉnh, đứng thẳng người, nhìn Khuynh Linh gật đầu trang trọng.
Ban đầu thấy Vương gia đối với Lục Công chúa có vẻ khó gần, còn tưởng rằng nàng khó tiếp xúc, không ngờ bí mật quan trọng như vậy mà cũng nói cho mình nghe.
Rõ ràng mới quen biết mấy ngày, Vương gia đã tin tưởng mình và coi mình như người nhà luôn rồi.
Thế tử cảm thấy mình gánh vác trọng trách, còn liếc mắt nhìn Lục Công chúa bên kia một cái.
Sau này không thể để Vương gia bị nữ nhân này bắt nạt nữa.
Khuynh Linh vốn quá chán nản nên khi thấy Thế tử đến hóng chuyện, nàng chỉ muốn tìm chút thú vui, không ngờ Thế tử lại ngây thơ đến vậy, khiến nàng không nhịn được mà phải kìm nén để không cười.
Mặc dù hai người nói chuyện rất nhỏ nhưng Giang Chỉ Hành đứng ngay sau họ tất nhiên là nghe thấy.
Ban đầu thấy Thế tử chạy lên hỏi chuyện Khuynh Linh, hắn ta định gọi Thế tử quay lại, nhưng thấy Khuynh Linh không có vẻ gì bị xúc phạm mà ngược lại có ý đùa cợt, Giang Chỉ Hành cũng để yên cho họ.
Khi nghe Khuynh Linh nói nàng là muội muội khác cha khác mẹ của Quân Tử Lan, hắn ta đã cảm thấy vị Vương gia này không đáng tin cậy.
Nhưng điều không đáng tin cậy hơn là nàng còn nói đây là bí mật, và điều không đáng tin cậy nhất là Thế tử lại tin vào điều đó.
Giang Chỉ Hành cảm thấy không có lời nào để nói, hắn ta quay lại nói với Thái phó: "Hôm nay về, bảo Thế tử đọc thêm vài quyển sách đi nhé."
Đừng ngốc như vậy nữa.
Khuynh Linh miệng cười mà quay đầu lại, đúng lúc chạm mắt với Giang Chỉ Hành.
Đôi mắt đào hoa cong cong, bên trong tràn đầy ý cười, còn ẩn giấu chút tinh nghịch.
Mang ánh sáng như ngôi sao, khiến người nhìn không khỏi muốn mỉm cười theo.
Khuynh Linh tất nhiên biết Giang Chỉ Hành nghe thấy những gì nàng nói, dù sao thì người bị nàng trêu đùa là thuộc hạ của hắn ta.
Khuynh Linh mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi.
Giang Chỉ Hành cúi đầu, dời ánh nhìn đi, khẽ ho một tiếng rồi quay lại nói với Thái phó: "Thôi đi, không cần đọc nữa đâu."
Ngốc tnhư vậy cũng được.
Cuối cùng, hoàng đế Bắc Thương cũng tế tổ xong.
Có lẽ vì quỳ quá lâu, môi của hoàng đế Bắc Thương tái nhợt, cơ thể cũng có phần loạng choạng, hoàng hậu Bắc Thương và Thái tử hai bên đỡ lấy ngài.
Ánh mắt Khuynh Linh đầy suy tư nhìn hoàng đế Bắc Thương từ trong đại điện bước ra, trước khi ai kịp để ý, nàng đã dời ánh nhìn đi rồi khẽ liếc Đại Hoàng tử và Lục Công chúa không xa.
Trong lòng Khuynh Linh có một nghi ngờ, quyết định tối nay sẽ bảo Ám Nhất ra ngoài điều tra để xác nhận suy đoán của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT