Bí thư Cảnh Lương nhận tiền, cam đoan nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định bảo Tiểu Thiên cất kỹ, tuyệt đối sẽ không thiếu một phân nào.”
“Ừ.”
Tần Sương thấy bàn giao xong rồi, nói thẳng: “Nếu nơi này đã ổn thỏa rồi, vậy cháu đi về trước, dù sao hai cô gái nhỏ ở nhà, cháu cũng lo lắng.”
“Chú tiễn cháu, đi thôi.”
Tần Sương cũng không khách khí, dù sao sau này cô cũng coi như là người trong thôn.
Đi được một đoạn, Tần Sương mới nói: “Chú đội trưởng, đừng tiễn nữa, cháu có thể tìm được nhà, ngày mai cháu lại đến nhà thăm hỏi.”
“Được, vừa hay chiều mai phát lương thực cho thanh niên tri thức mới, nhớ đừng quên là được.”
“Được, chú, tạm biệt.”
Tần Sương nhân lúc ánh sáng còn soi rọi yếu ớt, nhanh chóng đi về nhà.
Lá gan cô rất lớn, nhưng trong nhà còn có một đứa khóc nhè, nếu về muộn, không biết chừng sẽ sợ hãi thành cái dạng gì nữa.
Dưới chân núi, Mục Nghiệp Kiêu và Vu Viên Viên miễn cưỡng dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ, thật sự là chưa dọn xong, trời đã tối rồi.
Bọn họ vừa mới tới chỗ này, cũng không chuẩn bị đèn dầu và nến.
Sắc trời càng ngày càng tối, hai người cũng có chút bắt đầu sợ hãi.
Đặc biệt là không có hàng xóm xung quanh.
Tần Sương vừa trở về, hai người còn đang hoảng sợ.
“Hu hu... Sương Sương cuối cùng cậu đã trở về, nơi này thật tối quá.”
“Được rồi, không phải tôi đã về rồi à, các cậu không mang nến theo sao? Hoặc là đốt củi đống lửa cũng được, thật sự là phục hai cậu, tự dọa mình thành như vậy.”
Mục Nghiệp Kiêu có chút xấu hổ nói: “Cái đó bọn tôi không có kinh nghiệm khi ra ngoài, cho nên rất nhiều thứ đều không có, vả lại hai gian phòng ngủ dọn dẹp sơ sơ sạch sẽ rồi, nếu muốn sạch hơn một chút cũng chỉ có thể đợi ngày mai lại dọn dẹp.”
“Không sao, có thể ngủ là tốt rồi, buổi tối có tôi ở đây, hai người yên tâm ngủ đi.”
“Chờ tường nhà cao hơn một chút, tôi sẽ nuôi chó, cam đoan không ai dám tới nhà chúng ta.”
“Được được, bọn tôi nghe cậu.”
Vu Viên Viên ôm cánh tay Tần Sương, vẫn là đi theo đại lão mới có cảm giác an toàn.
Tần Sương nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Đừng đứng ở trong sân, nhanh đi trải giường, tôi ngủ một mình, hai người ngủ chung một phòng, vừa hay trong hành lý tôi có đủ nồi niêu xoong chảo, lại cho hai người một bao nến, tôi thì một cái đèn dầu, chờ ngày mai thiếu cái gì thì nói, đến lúc đó cùng nhau bổ sung.”
Hai người: “Được.”
Mục Nghiệp Kiêu thấy Vu Viên Viên chưa buông tay, vô tình kéo cô ấy vào phòng.
Mà Tần Sương cũng cầm hành lý của mình, đi vào phòng.
Thấy trong phòng ngoại trừ một cái kháng sưởi, thật sự là sạch sẽ không thể lại sạch sẽ hơn, nhưng đêm nay đã muộn, nghĩ nghĩ ngày mai lại nói vậy.
Thuần thục lấy hành lý ra, trải cho mình một chỗ ngủ.
Sau đó lấy đèn dầu ra thắp sáng, lại lấy ra một bao nến, đi sang phòng bên cạnh.
“Nè, hai người trước khi ngủ nhớ thổi tắt, đừng đốt nhà.”
“Ngày mai, tôi đi trong thôn hỏi một chút, xem nhà ai làm đồ nội thất, chúng ta đặt mua một ít.”
“Hơn nữa đêm nay không nấu cơm, hai người nếu không có đồ ăn, chỗ tôi có, chúng ta ăn một miếng cho qua là được.”
Mục Nghiệp Kiêu nhận lấy ngọn nến, đốt một cây, sau đó nói: “Không cần phiền phức như vậy, bọn tôi còn bữa sáng, ăn một miếng là được, trên đường lăn lộn mấy ngày rồi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Được, có việc thì gọi tôi.”
Tần Sương biết điều kiện hai người bọn họ cũng không tệ, không khách sáo nữa.
Trở lại phòng, tuy rằng trên người không quá thoải mái, nhưng hiện tại cô cũng là không muốn chạy qua chạy lại nấu nước tắm rửa.
Sau đó vừa cởi giày xong, lập tức chui vào ổ chăn.
Thời tiết tháng 8, buổi tối không nóng không lạnh, ngủ rất thoải mái.
Chỉ cần ít muỗi hơn một chút là được.
Cuối cùng Tần Sương vẫn mua một cái nhan muỗi ở cửa hàng bách hóa, đốt lên.
Cô sợ sáng mai thức dậy, bị muỗi hút thành xác khô.
Ba người bọn họ bên này thoải mái đi ngủ.
Nhưng mà, điểm thanh niên tri thức bên kia lại không thoải mái như vậy.
Nam thanh niên tri thức còn ổn, mà nữ thanh niên tri thức Tống Diễm Mai chính là một người làm mình làm mẩy.
Nhìn căn phòng lộn xộn, vài người ngủ cùng một chỗ, nhất thời phát bệnh.
Vẻ mặt cô ta ghét bỏ nói: “Cô là người ở địa phương sao? Tại sao có thể vừa bẩn vừa lộn xộn như vậy?”
“Còn nữa, vị trí nhỏ như vậy, làm sao ngủ được?”
“Đám thanh niên tri thức cũ mấy người, có phải thấy chúng tôi là người mới, nên ức hiếp chúng tôi hay không?”
Lăng Tuyết mệt mỏi cả ngày, mới vừa nằm xuống, chợt nghe Tống Diễm Mai vẫn đang bực vội lẩm bẩm không thôi.
Trong nháy mắt nổi giận nói: “Thích ở hay không ở, chê nơi này không tốt, cô cũng có thể giống như ba nữ thanh niên tri thức kia, đi ra ngoài thuê phòng trọ, lại ép bức, quấy rầy tôi ngủ, tôi đánh chết cô.”
“Hừ… Cô là cái thá gì, thật coi mình là đại tiểu thư.”
Mấy người khác trong phòng nghe Lăng Tuyết nổi cơn thịnh nộ, cũng không đi ra khuyên bảo.
Dù sao bọn họ cũng thật sự mệt mỏi, ngay cả sức lực cãi nhau cũng không có.
Điều kiện trong nhà Lý Chiêu Đệ vốn không tốt, cho nên tới nơi này, cũng không cảm thấy chỗ nào bất ổn.
Cô ấy không quan tâm Tống Diễm Mai, tự mình trải giường xong, cởi dép lê rồi lên giường.
Mà Tống Diễm Mai đứng ở nơi đó, ấm ức không chịu được.
Cô ta tại sao phải chịu khổ như vậy, ngày mai cô ta sẽ thuê phòng ở một mình, cô ta không muốn ở nơi này.
Cuối cùng, Lăng Tuyết thổi tắt đèn dầu.
Tống Diễm Mai đành phải lần mò trong bóng tối trải giường của mình.
...
Hoắc Đình Châu bên này, sau khi ở khách sạn hai ngày, mãi đến khi nhân viên phục vụ thúc giục, mới biết được tiền phòng hết hạn.
Nghĩ tới thân thể của mình còn chưa khỏe, không thể hành động.
Lúc này mới đi tới quầy lễ tân, nói với nhân viên phục vụ: “Ở thêm hai ngày nữa.”
Cô nhân viên lễ tân thấy mình chưa từng gặp qua người đàn ông này, hơn nữa cô nhớ rõ ràng, trong phòng kia ở là một cô gái nhỏ.
Sau đó hỏi: “Cô gái trong phòng kia đâu? Còn anh tới lúc nào? Có thư giới thiệu không?”
Hoắc Đình Châu lấy giấy chứng nhận của mình ra đưa qua nói: “Đây là thẻ công tác của tôi, mấy ngày trước bị thương, được cô gái kia cứu, sau đó cô ấy để tôi ở chỗ này rồi đi.”
“Cho nên, còn muốn phiền cô giúp tôi nhìn xem, cô gái kia tên là gì, chờ tôi khỏe lại, muốn báo đáp người ta một chút.”
Nhân viên phục vụ thấy anh là sĩ quan, nhất thời khách sáo nói: “Thì ra là quân nhân, vậy anh cứ yên tâm ở lại, tôi sẽ không nói với người khác. Về phần cô gái anh nói, tôi sẽ cho anh xem hồ sơ đăng ký.”
“Thời đại này, người thấy việc nghĩa hăng hái làm không nhiều lắm, người ta cứu anh, còn đóng mấy ngày tiền phòng cho anh, chờ sau khi tìm được người, nhất định phải cám ơn người ta.”
“Khụ... Sẽ như vậy.”
Sau khi tìm hồ sơ đăng ký, nhân viên phục vụ mới lên tiếng: “Tìm được rồi, cô ấy tên là Tần Sương, là thanh niên tri thức sắp xuống nông thôn, tôi nghĩ lúc này cô ấy đã đi rồi.”
“Có nhìn nhầm không đó?”
“Yên tâm, không nhầm đâu.”
Hoắc Đình Châu nghĩ người ta đã xuống nông thôn, cũng chỉ có thể chờ vết thương lành lại, đi văn phòng thanh niên tri thức hỏi một chút coi đi đến nơi nào.
Dù sao, cô nhóc kia nhìn hết thân thể anh xong rồi chạy như vậy, không có cửa đâu.
Anh muốn tìm được người, nhìn lại!