Hai người vừa nghe cô không có nhà, nhất thời xấu hổ nói: “Xin lỗi, khiến cậu buồn lòng rồi.”

“Đừng ngại, tuy rằng bọn họ không còn, nhưng lúc còn sống rất yêu tôi, cho nên không cần để ý.”

Thấy cô không có cảm xúc gì, Mục Nghiệp Kiêu và Vu Viên Viên mới yên tâm.

Sau đó Mục Nghiệp Kiêu khiêng một cái hành lý, Tần Sương khiêng hai cái, Vu Viên Viên cầm đồ mua của hợp tác xã cung tiêu về bên máy kéo.

Đại đội trưởng thấy thân thể Tần Sương nhỏ như vậy, lại có thể khiêng lên hai cái bao lớn, trong nháy mắt mất bình tĩnh.

Nghĩ thầm, đây còn là cô gái sao?

Ngay cả bốn người đàn ông trở về cũng có vẻ khiếp sợ. щ (???) щ, Sức lực sao lại lớn như vậy.

Hâm mộ ghê…

Sau khi đám người bên này đến đông đủ, đại đội trưởng để tài xế lên đường.

Lần này, trong thôn bọn họ chia làm 9 thanh niên tri thức, 4 nam 5 nữ, thật không biết bên trên nghĩ như thế nào.

Trong thôn khác chỉ có 5,6 người, ai cũng không nhiều bằng thôn bọn họ.

Nguyên nhân duy nhất có thể nghĩ đến, chính là bởi vì thôn bọn họ là đại đội tiên tiến.

Ba người Tần Sương tựa vào nhau, ngồi ở tận cùng bên trong.

Máy kéo không ngừng xóc nảy, rất nhanh đã có người chịu không nổi.

Chỉ có điều, đại đội trưởng cũng không để ý tới.

Dù sao có khó chịu, cũng phải cố gắng, cũng không thể đều chờ họ khỏe lại rồi đi.

Sắc mặt Vu Viên Viên vốn vừa khôi phục, hiện tại lại trắng bệch.

Nếu không là Tần Sương và Mục Nghiệp Kiêu chăm sóc cô ấy, đứa nhỏ này đoán chừng đi được nửa đường sẽ chết.

Mãi đến hai tiếng sau, mọi người mới rốt cục nhìn thấy một cái thôn xóm cực kỳ lớn mạnh.

Ngay cả Tần Sương cũng không nghĩ tới, thôn Cảnh Dương lại giàu có như vậy.

Không nói gì khác, chỉ nói nhà ngói này ít nhất có hơn mười nhà.

Khi máy kéo dừng lại trước một dãy nhà, cuối cùng mới tới điểm thanh niên tri thức nơi này.

Theo tiếng của đại đội trưởng: “Xuống xe.”

Mọi người mới rốt cục kết thúc chuyến xe mui trần tra tấn này.

Lúc này sân được người bên trong mở ra, một người đàn ông lớn lên ngăm đen nói: “Đại đội trưởng, những này chính là thanh niên tri thức mới tới à?”

“Đúng, tổng cộng có chín người, chờ cậu sắp xếp một chút.”

Tần Sương nhìn từng dãy nhà gạch thô, nghĩ thầm nếu ở chỗ này ba năm, phỏng chừng sẽ mọc cỏ.

Sau đó đi tới trước mặt đại đội trưởng hỏi: “Chú đội trưởng, cháu muốn hỏi, trong thôn chúng ta có người thuê nhà hoặc bán nhà không? Tính tình cháu không tốt lắm, cháu sợ ở chung với những người này, một khi xảy ra tranh cãi, cháu sợ phải đưa mọi người đi bệnh viện.”

Đại đội trưởng nghe Tần Sương nói, khóe miệng co rút.

Nhưng nghĩ đến một thân sức lực kia của coi, nếu đánh vào trên người, hình như quả thật có chút chịu tội.

Sau đó nhìn những thanh niên tri thức khác, lớn tiếng nói: “Trong điểm thanh niên tri thức này, trước mắt còn có 16 người, điều kiện vẫn như vậy, một cái giường sưởi sáu người ngủ, cộng thêm chín người mới tới của các ngươi là 25 người. Bốn gian phòng, nam nữ mỗi người một nửa, các ngươi nếu ai không muốn ở nơi này, trong thôn quả thật có người cho thuê phòng ở.

“Nhưng tôi nói trước lời không hay, không ở điểm thanh niên tri thức, nếu xảy ra chuyện gì, đại đội chúng tôi không chịu trách nhiệm, nhất là con gái, nếu bị nhà ai nhớ thương, đến lúc đó cũng đừng tìm tôi mà khóc.”

“Thừa dịp bây giờ tôi còn ở đây, có ý kiến thì mau nói, tôi giải quyết một lần, qua rồi không đợi.”

Vu Viên Viên thấy Tần Sương muốn ra ngoài ở, cô ấy cũng không muốn ở nơi này, dù sao cô ấy cũng có tiền.

Ngay cả Mục Nghiệp Kiêu cũng không thiếu tiền, nhìn Tần Sương, nói: “Tôi và Tần Sương cùng đi thuê phòng.”

Vu Viên Viên: “Em cũng vậy, hai người không được bỏ em lại, em biết nấu cơm.”

Tần Sương nhìn hai cô gái, cười nói: “Được.” Vừa hay có người nấu cơm, cũng tiết kiệm không ít tâm tư.

Đương nhiên ngoại trừ ba người bọn họ, đám thanh niên tri thức còn lại, sẽ không có ai muốn đi ra ngoài ở.

Dù sao mới vừa xuống nông thôn, tiền trong tay phải tiết kiệm chi tiêu.

Đại đội trưởng thấy ba người bọn họ muốn ra ngoài ở, nói tiếp: “Ba người các cháu ở cùng một chỗ có bạn, không tệ.”

“Trong thôn này có một nhà bán nhà, còn có hai nhà cho thuê, các cháu tự mình chọn, sau đó chú dẫn các cháu đi xem.”

Tần Sương nghĩ còn có ba năm, này ba năm trong thời gian, cô không muốn ủy khuất chính mình, dù sao cô hiện tại nghèo chỉ còn dư lại tiền.

Sau đó hỏi: “Người bán nhà tình huống thế nào?”

“Nghĩ xong rồi? Căn nhà này vị trí không tốt lắm, ở chân núi cuối thôn.”

“Không ngại, vừa lúc cháu thích yên tĩnh, đương nhiên nếu có người không có mắt tới cửa, tôi sẽ cho anh ta lúc vào thì đi, lúc ra thì nằm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play