Khi đồng đội của Hoắc Kiêu nhận được lá thư này, anh tình cờ đứng cạnh, đồng thời còn nghe đồng chí chiến đấu của mình than thở một hồi, nói rằng em họ hắn trước kia là một cô gái rất ngoan ngoãn, không biết bị người đàn ông kia xúi giục thế nào mà lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.
Vì tức giận, hắn lải nhải rất lâu, còn Hoắc Kiêu thì vốn có trí nhớ rất tốt, vì vậy đã ghi nhớ cái tên Hứa Tử Văn.
Anh vốn tưởng rằng chuyện này không liên quan gì đến mình nữa nhưng không ngờ trong bức thư gia đình gửi đến hai tháng sau, anh lại một lần nữa nhìn thấy cái tên quen thuộc này.
Sau đó, anh lập tức xin nghỉ phép về nhà.
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong lời kể của Triệu Kim Hoa mới vỡ lẽ.
Bởi vậy lúc ở ga tàu cô mới phát hiện ra Hoắc Kiêu dường như không có thiện cảm với người em rể tương lai mà anh chưa từng gặp mặt, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo sự ghê tởm.
Hóa ra là vì anh đã sớm biết tình hình của Hứa Tử Văn.
"Không ngờ lại trùng hợp như vậy."
Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cảm thán một câu.
Triệu Kim Hoa càng thêm sợ hãi.
"May mà Hoắc Kiêu vô tình biết trước chuyện của Hứa Tử Văn, nếu không sau này Lị Lị sẽ phải chịu khổ!"
Đây gọi là gì, đây gọi là ông trời không muốn cô ấy bước vào hố lửa.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu tỏ vẻ vô cùng đồng tình.
"Vậy bọn họ định giải quyết chuyện này thế nào, trực tiếp hủy hôn sao?"
Triệu Kim Hoa nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, sau đó còn hung hăng mắng: "Hủy hôn như vậy thì chẳng phải là để cho nhà họ Hứa và Chu Bình kia được lợi sao!"
Chu Bình chính là mẹ của Hoàng Hạo Nhiên, cũng chính là em dâu của Hoàng Linh, Đỗ Minh Nguyệt cũng vừa mới biết tên bà ta.
"Chu Bình này thật không biết xấu hổ, rõ ràng biết tình hình của nhà họ Hứa mà còn dám giới thiệu Hứa Văn Tài cho Lị Lị, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bà ta như vậy, không khiến bà ta lột da một lớp thì mẹ không cam tâm!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn đồng chí Triệu Kim Hoa đang hùng hổ, thầm thắp một nén hương cho Chu Bình.
"Chuyện này con cứ ngoan ngoãn chờ xem kịch hay đi, dù sao anh họ Hoắc và dì Hoàng Linh cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu!"
Có thể nghe ra, Triệu Kim Hoa rất tin tưởng Hoắc Kiêu.
Đỗ Minh Nguyệt nhớ lại mấy ngày chung sống với Hoắc Kiêu, phát hiện anh thực sự là một người rất đáng tin cậy, vì vậy không còn lo lắng nữa, chỉ chờ bọn họ giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Thời gian buổi trưa trôi qua rất nhanh, khoảng ba giờ chiều, cha Đỗ Kiến Quốc cũng cuối cùng cũng về.
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt đang theo sự sắp xếp của Triệu Kim Hoa ở nhà vừa nghỉ ngơi vừa trông nhà, còn bà ấy thì lại sang nhà bên, không biết là để an ủi Hoắc Lị Lị hay tiếp tục cùng dì Hoàng Linh mắng nhà họ Hứa và Chu Bình.
Cô nằm trên ghế tre ở nhà trước, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa phe phẩy quạt, nửa ngủ nửa tỉnh, thoải mái vô cùng.
Sau đó cô nghe thấy bên nhà bên truyền đến một trận động tĩnh.
"Lão Đỗ, lần này tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa!"
"Ôi chao, nói gì thế, chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm rồi, huống hồ Lị Lị cũng là tôi nhìn lớn lên, sao có thể để nó chịu ấm ức được?"
Đỗ Minh Nguyệt từ từ tỉnh lại, đồng thời nhận ra giọng nói của Đỗ Kiến Quốc ở nhà bên.
Cô đang nghĩ có nên sang xem không thì lại nghe thấy nhà họ Hoắc lại vang lên một trận tiếng bước chân vội vã, kèm theo đó là tiếng cười giả tạo khoa trương của một người phụ nữ xa lạ.
Chương 106:
"Ôi chao, Hoặc Kiêu à, cháu nói xem, cháu về sao không báo cho chúng tôi biết, ông bà ngoại và cậu còn có tôi nữa đều không biết chuyện này, mọi người đã nhiều năm không gặp cháu rồi, cháu không biết chúng tôi nhớ cháu đến thế nào đâu!"
Mặc dù Đỗ Minh Nguyệt chưa từng gặp Chu Bình nhưng nghe giọng điệu và lời nói này thì cô cũng đoán ra được người vừa đến nhà bên là ai.
Đúng như cô đoán, người đột nhiên đến nhà bên chính là em dâu của Hoàng Linh, Chu Bình, cũng chính là mẹ ruột của Hoàng Hạo Nhiên.
Cũng chính là kẻ chủ mưu lừa gạt họ lần này!
Chu Bình vừa xuất hiện, Hoàng Linh liền ngừng nói, nghiến chặt răng, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bà ta.
Trong ấn tượng của Chu Bình, người chị dâu này của bà ta từ trước đến nay vẫn luôn là người dễ nói chuyện, mặc dù thỉnh thoảng hai người cũng có lúc không nói chuyện hợp nhau nhưng bà ấy sẽ không so đo nhiều với bà ta.
Nhưng bây giờ, nhìn Hoàng Linh mắt đỏ ngầu, hung dữ nhìn chằm chằm mình, trong lòng Chu Bình không khỏi hoảng hốt.
Nhưng nghĩ đến công việc của con trai, còn nếu như nhà họ Hoắc thực sự bất chấp tất cả mà xé rách mặt mũi với họ, đem mọi chuyện phơi bày ra thì bà ấy cũng đừng hòng làm người nữa!
Nghĩ đến đây, Chu Bình chỉ có thể bóp chặt lòng bàn tay giả vờ không biết gì, nghi hoặc nhìn Hoàng Linh.
"Chị cả, chị làm sao vậy, Hoắc Kiêu về không phải nên vui mừng sao, chị đừng nhíu mày nữa, cười nhiều lên, cười nào, hì hì."
"À, em đến để tặng đồ cho nhà chị, biết Hoắc Kiêu về rồi, em và cậu đều quan tâm chuyện này, vội vàng đem trứng gà và thịt xông khói trong nhà gói lại mang đến cho chị, nghĩ rằng Hoắc Kiêu ở nhà có thể ăn nhiều đồ ngon một chút."
Để có thể diễn vở kịch này cho thật, Chu Bình cũng đã phải bỏ ra rất nhiều vốn, đem hết tất cả trứng gà tích cóp được trong nhà đến đây, không chừa lại một quả nào.
Chỉ là nhìn cái giỏ đầy ắp trứng gà và hai miếng thịt xông khói ít nhất cũng phải hai cân ở trên, Hoàng Linh lại cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhà chúng tôi không dám nhận quà của thím Chu Bình đây, thím tự mang về đi, kẻo bên trong lại có thứ gì xấu xa chờ chúng tôi!"
Chu Bình nghe xong lời này, trong lòng cũng lạnh đi một nửa.
Xem ra nhà họ Hoắc này là thực sự biết chuyện của Hứa Tử Văn rồi.
Tên Hứa Tử Văn chết tiệt kia rốt cuộc là làm ăn kiểu gì vậy, rõ ràng sắp kết hôn rồi mà còn không giấu được đuôi vào thời điểm mấu chốt này lại bị người ta biết được, hắn khiến cho bọn họ phải làm sao đây!
Chu Bình nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng nhưng trên mặt vẫn chỉ có thể giả vờ ngây ngốc.
"Chị cả chị đang nói gì vậy? Chúng ta là một nhà mà, em tặng đồ làm sao có thể hại chị được, ôi chao chị có phải nghe người ngoài nói linh tinh gì rồi không, chị phải biết chúng ta mới là người một nhà, người ngoài không đáng tin đâu!"
Đây là lời thoại mà Chu Bình đã nghĩ sẵn từ trước, đến lúc đó bất kể Hoàng Linh bọn họ nói gì, tóm lại chỉ có một câu, bà ta cứ cắn chặt vào lý do mình không biết là được, sau đó lại dùng thân phận người thân trong gia đình để ra vẻ đáng thương, trừ khi Hoàng Linh có thể đưa ra được bằng chứng, còn không thì bà ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận đã thông đồng với nhà họ Hứa từ trước.