Vậy... chẳng lẽ là Minh Nguyệt!

Nghĩ đến sáng nay Minh Nguyệt còn nói với bà ấy sau này sẽ giúp bà ấy nấu cơm, Triệu Kim Hoa lập tức thấy đau lòng.

Đứa trẻ này, hiểu chuyện quá!

Vội vã đến bếp, quả nhiên thấy Minh Nguyệt đang dọn bát đĩa.

"Con bé này!"

Triệu Kim Hoa vừa đau lòng vừa không nhịn được tự trách.

"Hôm nay là mẹ quên giờ, sau này con không được tranh làm việc nữa."

Đỗ Minh Nguyệt thấy dáng vẻ như lâm đại địch của mẹ mình thì buồn cười.

"Mẹ, không sao đâu, nấu cơm không mệt chút nào."

Triệu Kim Hoa nấu cơm mấy chục năm rồi thì đương nhiên thấy không mệt nhưng con gái bà ấy trắng trẻo nõn nà như vậy, bà ấy không muốn cô ở trong bếp mãi, nhà lại không thiếu người nấu cơm.

Đợi đến khi bà ấy và Đỗ Minh Nguyệt cùng nhau bê bát đũa qua thì mới nhìn thấy hai món mặn, một món canh và một đĩa cơm rang bày trên bàn, lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Minh Nguyệt, đây đều là con làm sao?"

Triệu Kim Hoa cũng là lão làng trong nghề nấu nướng, mặc dù tay nghề không cao siêu lắm nhưng mắt mũi miệng cũng có thể nếm ra được sự khác biệt.

Chỉ nhìn thoáng qua bà ấy đã có thể nhận ra tay nghề của Đỗ Minh Nguyệt không chỉ không tệ mà còn rất tốt, quả thực kinh ngạc.

Nhưng sau khi kinh ngạc lại là một trận vui mừng.

Ôi chao, quả nhiên là con gái của Triệu Kim Hoa mình, quả nhiên có năng khiếu nấu ăn giống bà ấy!

Đỗ Minh Nguyệt không biết Triệu Kim Hoa trong lòng lại đang khen cô, sau khi múc cơm cho mọi người xong mới nghi hoặc lên tiếng.

"Anh hai, cha vẫn chưa tan tầm sao?"

Cô biết anh cả buổi trưa ăn ở nhà ăn của xã, tối mới về nhưng cha Đỗ Kiến Quốc lại làm việc ngay trong đội, nếu không có gì bất ngờ thì ông ấy sẽ về ăn cơm nhưng hôm nay đã tan tầm được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy ông ấy, đương nhiên là thấy nghi hoặc.

Trước khi Đỗ Minh Nguyệt lên tiếng, Đỗ Vũ Lâm đã cầm đũa chuẩn bị ăn cơm nhưng nghe cô hỏi thì ngẩng đầu nhìn cô, giải thích.

"Hôm nay cha không đi làm, xin nghỉ để đi có việc."

Triệu Kim Hoa cũng biết chuyện này, chỉ là sáng nay bà ấy không biết Đỗ Kiến Quốc đi làm gì.

Lúc ông ấy ra ngoài bà ấy còn hỏi một câu, kết quả lại nhận được câu trả lời bí ẩn của Đỗ Kiến Quốc là "Đi làm một việc rất quan trọng.", khiến bà ấy không nói nên lời.

Nhưng hai vợ chồng sống với nhau nhiều năm như vậy, bà ấy rất tin tưởng Đỗ Kiến Quốc, biết rằng những chuyện không thể nói với bà ấy chắc chắn là chuyện cần giữ bí mật và quan trọng, ông ấy sẽ không làm những chuyện khác có lỗi với bà ấy.

Vì vậy bà ấy không hỏi thêm nữa.

Nhưng vừa rồi sang nhà bên trò chuyện với Hoàng Linh một lúc, bà ấy mới biết được thì ra Đỗ Kiến Quốc đi ra ngoài là để giúp đỡ việc của nhà họ Hứa.

"Minh Nguyệt, đừng lo cho cha con, cha con đi có việc ở thị trấn, lát nữa sẽ về, chúng ta ăn trước đi."

Minh Nguyệt nghe vậy thì không hỏi thêm nữa, cả nhà ba người mới cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Kết quả vừa ăn một miếng cơm, Đỗ Minh Nguyệt đã nghe thấy tiếng "ồ" phấn khích từ phía đối diện, cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn sang, thấy má anh hai mình phồng lên, mắt sáng rực nhìn cô.

"Ngon! Ngon quá!"

Đỗ Minh Nguyệt miễn cưỡng nghe ra lời khen của hắn từ câu nói không rõ ràng, không khỏi cười.

"Anh hai thích ăn thì sau này em làm cho anh."

Chương 104:

Món ăn mình làm được người khác thích, đối với người nấu ăn mà nói thì đây tuyệt đối là một chuyện đáng vui mừng.

Đỗ Vũ Lâm nghe nói sau này còn được ăn, mắt cười cong cong, không ngừng gật đầu.

Triệu Kim Hoa ở bên cạnh cũng nhân lúc hai người trò chuyện mà ăn một miếng cơm do con gái Đỗ Minh Nguyệt làm, sau khi ăn xong sắc mặt cũng vô cùng kinh ngạc.

Tay nghề nấu ăn của con gái còn tốt hơn bà ấy tưởng tượng.

Ôi chao, con gái bà ấy đúng là lợi hại!

Lúc đầu Triệu Kim Hoa còn định để lại một ít thức ăn cho Đỗ Kiến Quốc, kết quả không ngờ ăn mãi không biết chán, thậm chí cả cơm rang cũng không còn một miếng.

Triệu Kim Hoa nhìn bát đĩa trống không trên bàn, trong lòng thầm nói ai bảo Đỗ Kiến Quốc tự mình xui xẻo, không thể trách bọn họ.

Còn Đỗ Vũ Lâm ăn xong miếng thịt hộp hầm khoai tây cuối cùng với cơm, bụng đã no căng.

Hắn thoải mái đánh một cái ợ thỏa mãn, rồi rất biết điều đề nghị để Đỗ Minh Nguyệt nghỉ ngơi, còn bát đũa gì đó hắn sẽ rửa.

Đỗ Minh Nguyệt cũng không từ chối, cô thích nấu ăn nhưng lại không thích rửa bát.

Triệu Kim Hoa cũng thấy hài lòng vì đứa con trai thứ hai của mình hiểu chuyện.

Nhưng sau khi hắn đi dọn rửa bát đĩa, nụ cười trên khóe miệng bà ấy dần biến mất, thậm chí còn không nhịn được thở dài một tiếng.

Đỗ Minh Nguyệt đoán có lẽ bà ấy đang thở dài vì chuyện nhà họ Hứa, nghĩ một lúc, cô vẫn hỏi thăm tình hình nhà bên.

Triệu Kim Hoa cũng không có gì phải giấu con gái mình, gọi cô cùng về phòng, sau đó mới kể lại một cách đơn giản những lời vừa trò chuyện với Hoàng Linh ở nhà bên.

Hóa ra không chỉ có Hứa Lị Lị khi nhìn thấy Hứa Tử Văn và một nữ đồng chí khác kéo kéo xô xô xong thì thấy tình hình không ổn, mà ngay cả Hoắc Kiêu cũng biết chuyện nhà họ Hứa.

Còn về việc hắn biết chuyện của Hứa Tử Văn thế nào thì chuyện này nói ra cũng thật trùng hợp.

Trước khi Hoắc Kiêu nhận được thư nhà gửi đến, một người đồng chí chiến đấu của hắn cũng nhận được thư nhà trước đó vài tháng, trong thư bảo hắn giới thiệu người cho em họ của mình, trước đó em họ hắn đã nói chuyện với một gia đình, định một thời gian nữa sẽ kết hôn, kết quả không ngờ hai người trẻ tuổi tình đến nồng thì không kiềm chế được mà lên giường trước, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng sẽ kết hôn, chuyện hai người vụng trộm này người khác không biết thì thôi.

Kết quả không ngờ em họ hắn lại phát hiện ra người đàn ông kia không thể làm đàn ông, người em họ tuy kinh ngạc nhưng vì vẫn còn quan tâm đến người đàn ông kia nên đã cùng hắn đến bệnh viện khám, kết quả khám xong, bác sĩ lại chẩn đoán người đàn ông kia không có khả năng sinh con.

Thế thì làm sao còn có thể tiếp tục được?

Nhà gái biết chuyện này, mặc cho em họ hắn cầu xin thế nào cũng kiên quyết không đồng ý để cô ta tiếp tục ở bên người đàn ông kia, đồng thời vội vàng hủy hôn ước của hai người.

Nhưng em họ hắn đang trong cơn say tình vẫn một mực nghĩ đến người đàn ông kia, đồng thời nói rằng cô ta không ngại.

Người nhà chỉ thấy cô ta hoàn toàn bị người đàn ông kia chuốc thuốc mê, vừa hận cô ta không biết phấn đấu, vừa lo cô ta thực sự không màng đến sự phản đối của gia đình mà tiếp tục dây dưa với người đàn ông kia, vì vậy vội vàng bảo đồng đội của Hoắc Kiêu ở quân đội xem xem có thể giới thiệu cho cô ấy một người đàn ông phù hợp nào không, kết hôn sớm một chút, cho dù là ở đảo xa xôi hẻo lánh, điều kiện không tốt thì họ cũng chấp nhận, chỉ cần là một người đàn ông bình thường là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play