Không sợ đại tiểu thư chê cười, nô tỳ chỉ vừa mới vào phủ được mấy ngày thôi. Hai năm trước một trận bão tuyết ập tới làm nhà nô tỳ bị sập, bởi vì không có tiền sửa nhà nên tổ phụ, tổ mẫu và muội muội nô tỳ đã c.h.ế.t cóng hết, nô tỳ phải bất đắc dĩ bán mình làm nô. So với bị phu nhân chán ghét, nô tỳ cảm thấy không có bạc mới đáng sợ nhất! Nếu nô tỳ động thủ, đại tiểu thư nguyện ý ban thưởng cho nô tỳ, vậy thì nô tỳ liều mạng cho đại tiểu thư cũng được!”
Cùng lắm thì phu nhân lại bán nàng ấy cho người khác, trên khế ước bán thân của nàng ấy đã viết rõ, cho dù phu nhân có bán đi thì cũng không được bán đến mấy chỗ dơ bẩn, vậy nên càng không có gì phải sợ.
Nàng ấy vừa nói xong liền lao thẳng tới trước mặt Xuân Bình, một bàn tay quất tới.
Nàng vốn quen làm việc nặng nhọc, sức lực cũng không nhỏ, cái tát này trực tiếp khiến Xuân Bình sững sờ, trên mặt lập tức đỏ bừng đáng sợ.
“Ta là do phu nhân phái…”
“Bốp!” Lại một cái tát nữa, gọn gàng mà sắc bén.
Bị một bàn tay cứng như đá đánh thẳng vào, bằng mắt thường cũng có thể thấy được khuôn mặt Xuân Bình sưng phồng lên, chẳng bao lâu sau đã không còn nhìn thấy được dáng vẻ ban đầu nữa.
Thân thể nàng ta mảnh mai, hoàn toàn không thể phản khác, mà những người khác cũng không dám ra tay, không dám bước tới ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai mươi cái tát rơi xuống.
Vân Chước lại càng bình tĩnh hơn, trong mắt hoàn toàn không có gợn sóng.
Căn bản không cần Vân Chước đuổi đi, sau khi bị đánh xong, Xuân Bình đã tự mình bỏ ra khỏi viện.
“Ngươi tên gì?” Vân Chước rất hài lòng, trong tay có sẵn người để dùng, không cần mất công tốn sức ra ngoài tìm nữa.
“Tên của nô tỳ lúc trước rất khó nghe, lúc vào phủ quản sự đặt một tên khác, gọi là Đông Trì.” Đông Trì cung kính nói, vẻ mặt nàng ấy nhìn có vẻ thành thật, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào mấy hạt vàng kia.
Vân Chước nói được thì làm được, thưởng năm hạt vàng.
Hạt vàng tuy không lớn nhưng có thể sánh được mấy tháng nguyệt ngân của Đông Trì. Đối với bọn nha hoàn mà nói, đây chính là một khoản tiền lớn.
“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là đại nha hoàn trong viện của ta, trước tiên ngươi xử trí số y phục này đã.” Vân Chước rất hiền hòa.
Đông Trì là một cô nương chịu khó, lập tức liền bắt tay vào việc.
Có vết xe đổ của Xuân Bình, những người khác quả nhiên cũng trở nên thành thật hơn nhiều.
Chỉ trong một buổi chiều, tất cả những đồ vật chướng mắt trong nhà đều đã được dọn sạch, trong nhà ngoài sân cũng được lau dọn sạch sẽ, hương vị khó ngửi lúc trước cũng dần dần tiêu tan.
Chỉ là viện tử vừa mới được dọn dẹp sạch sẽ xong thì Khương thị liền tới.
Bên người còn có một tiểu cô nương khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi. Trên đầu cô nương kia còn có một cây trâm hình con bướm có khảm đá quý, mặc một chiếc áo choàng lông màu trắng trơn dày cộm che đi không khí rét lạnh, khuôn mặt ửng đỏ lộ ra vẻ ấm áp.
Vân Chước ngồi ở trong viện.
Những bông hoa mai chưa được chăm sóc đang nở rộ bên cạnh nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Khương thị cùng vị biểu tiểu thư kia, vẻ mặt thờ ơ không lạnh không nhạt.
Vẻ mặt Khương thị tức giận, lao nhanh tới đưa tay tát thẳng mặt Vân Chước.
Vân Chước phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay chặn lấy cánh tay của mẫu thân ruột của mình, khẽ cau mày, vừa ngạc nhiên vừa giễu cợt nói: “Mẫu thân da mỏng thịt mềm, cẩn thận tự làm mình bị thương.”
“Ngươi còn dám cản trở ta?” Khương thị tức giận trợn mắt: “Ta nghe nói ngươi đem toàn bộ y phục của A Nguyên vứt đi rồi? A Nguyên cùng tuổi với ngươi, sao ngươi không mặc được xiêm y của nàng chứ?”
Cả hai rương y phục lớn, bốn mùa đều có đủ, A Nguyên đã không chê nàng thô tục thì thôi, nàng lại bắt bẻ A Nguyên nữa à?!
“Cô mẫu chớ tức giận, nói chuyện rõ ràng với biểu tỷ là được rồi.” Khương Nguyên lộ vẻ lo lắng: “Cũng là do ta không tốt, phải chọn mấy bộ y phục mới mới phải, để ta quay lại lấy, mọi người đừng tức giận nữa.”
“Mấy thứ con chọn ta đều xem qua, ta đồng ý đã mới đưa tới, con có lỗi gì?” Khương thị không chút do dự liền che chở Khương Nguyên, trừng mắt nói với Vân Chước: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi do ta sinh ra thì có thể vượt qua được A Nguyên, nghĩ cũng đừng nghĩ! Bây giờ ngươi lập tức xin lỗi A Nguyên cho ta, nếu không thì phải quỳ ở đây mà suy ngẫm cho đến khi nào biết sai thì mới được đứng dậy!”