Xuân Bình nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn đại tiểu thư càng thêm mấy phần xem thường.

Cho dù là cô nương danh chính ngôn thuận mà không được chủ mẫu yêu thích, nhiều nhất một hai năm sẽ bị gả đi.

Với tài năng tính cách của đại tiểu thư này, e rằng ngay cả một người môn đăng hộ đối cũng không tìm được, lại sau mấy năm nữa, cũng chỉ có thể coi như một thân thích nghèo túng của Tiêu gia mà thôi.

Mà thứ như thân duyên này, phải có lui tới, có qua lại thì mới có thể lâu dài.

“Mang mấy cái rương này ra cửa hông nhỏ, phân phát cho mấy người bên ngoài đi.” Vân Chước rút tay lại, nhấp một ngụm trà rồi nói.

Gần đây thời tiết rất lạnh, thường xuyên có những người nghèo tập trung ở bên ngoài cửa hông của mấy đại môn đại hộ, dù chỉ được bố thí một ít cơm thừa canh cặn cũng có thể vui vẻ biết ơn.

“Đại tiểu thư ngài điên rồi sao? Mấy bộ y phục đẹp thế này sao có thể ném đi được?! Hơn nữa mấy bộ y phục này đều là do biểu tiểu thư cẩn thận chọn lựa, bộ nào cũng được may bằng chất liệu thượng thừa, để mấy kẻ nghèo hèn bên ngoài mặc vào chẳng phải là làm nhục nhã biểu tiểu thư sao?! Mà phu nhân cũng sẽ không vui nổi!” Xuân Bình lập tức hét lên.

Đương nhiên, phần lớn y phục của biểu tiểu thư đưa sang đây đều là đồ cũ, cũng đã từng mặc mấy lần…

Nhưng y phục không bị hỏng, đại tiểu thư vừa mới trở về, trên người chỉ mặc áo bông vải thô bình thường, có thể có được y phục tốt như vậy thì đáng ra nàng phải hài lòng rồi!

Vân Chước chỉ cảm thấy mình nói chuyện với Xuân Bình này, quả thực hơi tốn sức.

Ánh mắt nàng nhìn ra phía bên ngoài, trực tiếp gọi mấy nha hoàn khác vào.

Ngoại trừ Xuân Bình, bên ngoài còn có năm tiểu nha hoàn nữa, độ tuổi đều từ mười bốn đến mười tám, không xinh đẹp bằng Xuân Bình nhưng tướng mạo cũng rất đoan chính.

Xuân Bình nhìn mấy nha hoàn khác, trong lòng nhịn không được châm chọc.

Nàng là nha hoàn nhất đẳng được phu nhân phái tới, nếu nàng không lên tiếng thì mấy tiểu nha hoàn kia cũng không dám làm gì!

Các nàng đứng thành một hàng, chỉ thấy Vân Chước bước đến bên cạnh bao hành lý to lớn nặng nề kia, bưng nó lên đặt lên mặt bàn rồi chầm chậm mở nó ra.

Chỉ là sau khi mở ra, mọi người nhìn vào, ai nấy đều trợn tròn mắt!

Trong cái bao hành lý xấu xí rách nát đó, thứ ở bên trong không phải là nồi bát bầu bồn, ngược lại đều là chút... tài vật! ?

Có ai lại vứt tài sản của mình tùy tiện như vậy chứ?!

Một xấp ngân phiếu thật dày bị Vân Chước đặt sang một bên, còn lại đều là vàng bạc châu báu.

Nàng lục lọi một hồi lâu, cuối cùng lấy trong đó ra một cái hộp nhỏ, mở hộp ra vốc ra một nắm hạt vàng nhỏ, màu sắc sáng loáng rực rỡ.

Màu vàng óng ánh làm nổi bật bàn tay nàng càng thêm trắng nõn lóa mắt.

“Ta mới đến, chỉ sợ không thể thu phục được các ngươi, vậy nên ta nói thẳng luôn cho rõ. Xuân Bình ồn ào vô lễ, phải bị trừng phạt, vả miệng hai mươi cái, ném ra khỏi viện tử của ta, các ngươi ai nguyện ý tới làm? Đương nhiên, nếu các ngươi không nguyện ý thì ta cũng không làm khó các ngươi. Tiền bạc nhiều như vậy, đủ để ta tìm được vài nha hoàn vừa lòng đẹp ý cho mình.” Vân Chước vô cùng bình tĩnh.

Lúc đến nàng chỉ mặc giản dị, nhưng cũng để tránh để tài vật lộ ra ngoài, thu hút mấy kẻ phạm pháp mà thôi.

Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, chỉ cần có đủ bạc, nàng sẽ không để bản thân mình phải chịu ấm ức.

“Để nô tỳ!” Quả nhiên, có một nha hoàn dáng vẻ vạm vỡ đứng dậy.

Lá gan cũng không nhỏ, vì tiền mà dám đắc tội cả đương gia chủ mẫu.

“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Xuân Bình chính là người phu nhân phái tới, nếu như ngươi làm theo lời ta bảo, chỉ sợ phu nhân nổi giận bán ngươi.” Vân Chước nhìn nàng ấy nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play