Tiêu Văn Việt không muốn nói chuyện với nàng lắm, nhưng có phụ thân ở đây, hắn cũng phải giả bộ một chút.
“Ừm, sau khi bị bắt cóc, hắn bị nhốt trong hầm tối hai ngày, khi được đưa ra ngoài có vẻ si ngốc.” Tiêu Văn Việt ăn ngay nói thật, nhìn Tiêu Vân Chước rồi nói thêm: “Ta nghe Bình Chương nói, mấy ngày nay, đệ đệ của hắn thấy ai cũng hét lên, lúc nghiêm trọng còn bổ nhào tới cào cấu người khác, thần trí không rõ ràng, rất khó hồi phục.”
Chuyện này, hắn biết rõ ràng hơn nhiều so với những người khác.
Tiêu Vân Chước lập tức động tâm.
Tiêu Trấn Quan không nghĩ nhiều, chỉ cho là nàng tò mò thôi, chỉ nhấn mạnh: “Cũng không phải là ta không cho con ra ngoài, chỉ là không được giống như lần trước, không nói với ai một tiếng…”
“Phụ thân yên tâm, nếu con không có một chút năng lực tự bảo vệ mình thì bây giờ cũng không xuất hiện ở đây rồi.” Tiêu Vân Chước tự tin nói.
Tiêu Trấn Quan nghe xong, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Hài tử này thật khó quản.
Nữ nhi mảnh mai, không giống như Nhị Lang Tam Lang hơi tí là đánh chửi, nhưng nàng lại không chịu nghe lời khuyên nhủ, thật khó xử lý!
Ông ấy còn muốn mở miệng nói thêm nhưng Tiêu Vân Chước lại bắt đầu tập trung ăn, nhớ đến lời nha đầu nói lúc nãy “ăn không nói”, lời nói trong miệng Tiêu Trấn Quan lập tức bị chặn lại.
Ông ấy chỉ nuôi nữ nhi được bốn năm, tâm tư của tiểu cô nương thế nào ông ấy cũng không rõ lắm…
Chờ sau khi trở lại quân doanh, vẫn nên lĩnh giáo đồng liêu một chút xem làm sao để cho nữ nhi không lầm đường lạc lối, lại làm sao để nàng có thể từ bỏ được mấy sở thích kỳ lạ cổ quái của mình.
Tiêu Vân Chước gọn gàng linh hoạt, cơm nước xong xuôi liền trở về nghỉ ngơi.
Lại không biết Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến ở sau lưng đang thầm ghen tị, bọn hắn không dám dứt khoát từ chối phụ thân thẳng thừng như vậy, cho nên bị phạt làm bài tập suốt cả một đêm, chỉ hy vọng ngày mai phụ thân sớm rời đi để bọn hắn có thể bớt đi mấy phần đau khổ!
Nhưng mà ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tiêu Trấn Quan đã thảnh thơi nghịch thương luyện võ, như thể muốn ở nhà luôn.
Hai người Tiêu Văn Việt ngủ không được hai canh giờ, lại bị kéo dậy rèn luyện thân thể.
Chẳng bao lâu sau, còn bị Tiêu Trấn Quan đánh gục nằm trên đất không đứng dậy được.
“Nhờ có hai đứa chăm bệnh mà lão thái thái chuyển biến tốt đẹp, cho nên kể từ hôm nay, sau khi hai đứa luyện công buổi sáng xong thì phải đi tới Tích Vi Đường dùng bữa sáng với lão thái thái! Phải tận hiếu thay vi phụ nhiều hơn!” Tiêu Trấn Quan thậm chí còn hạ xuống một nhiệm vụ.
Lúc trước ông ấy chỉ muốn dạy bảo kiến thức cho bọn hắn, xem nhẹ rất nhiều thứ, sau này sẽ phải thay đổi.
“Phụ thân, tổ mẫu cũng không thích chúng con ở bên cạnh…Chúng con ngu dốt, lão nhân gia nhìn thấy chúng con liền tức giận…” Tiêu Văn Yến thấp giọng lẩm bẩm.
“Tổ mẫu các con xuất thân Hoắc gia, cả một bụng tài học, gần đây Đại Lang không ở nhà, lão thái thái có nhiều thời gian rảnh, dạy dỗ mấy đứa dốt nát các con cũng không thành vấn đề, tạm thời cứ coi như g.i.ế.c thời gian cũng được.” Tiêu Trấn Quan không cho phép từ chối.
Sắc mặt hai người sầu khổ không thôi.
“Thân thể cốt cách tổ mẫu không tốt lắm, bây giờ không phải là ..cả ngày mê man sao, làm sao có thể dạy chúng con được? Cho nên phụ thân, chúng con vẫn không nên đến quầy rầy mới phải!” Tiêu Văn Việt lại nói.
Hai người này hôm qua đã sớm bị đuổi tới từ đường, ban đêm lại vất vả cả đêm, căn bản không biết tình huống của lão thái thái.
“Đúng đúng đúng, tổ mẫu ngày nào cũng ngủ, chúng con có đọc sách cũng không ai nghe.” Tiêu Văn Yến vội vàng nói theo.
Tiêu Trấn Quan nghe vậy, ngược lại lại mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng có thêm ý mừng: “Lão thái thái hôm qua đã chuyển biến tốt đẹp rồi, Huệ ma ma phái người tới báo, từ sáng nay lão thái thái đã thức dậy, tinh thần rất tốt, còn đi dạo một vòng trong viện nữa, không sao nữa rồi!”
“Tổ mẫu khỏe lên!” Tiêu Văn Việt giật mình.
Lừa người à? Hắn ở Tích Vi Đường suốt cả ba ngày, tận mắt chứng kiến tình trạng tổ mẫu như vậy, rõ ràng là sắp chết!
Tiêu Văn Việt thậm chí còn có chút hoài nghi, chẳng lẽ Tiêu Vân Chước làm pháp sự thật sự có hiệu quả sao?!
Nhưng sao có thể chứ? Chẳng qua chỉ là niệm chú ngữ, vẽ tấm bùa mà thôi, sao có thể có tác dụng chữa bệnh được?
Tiêu Văn Việt rơi vào hoài nghi sâu sắc.
Tiêu Văn Yến cũng bối rối!