Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Đại Tiểu Thư Trở Thành Thần Bói Quẻ Vang Danh Kinh Thành

Chương 56


1 tuần

trướctiếp

Nhớ ba mươi thước.” Tiêu Trấn Quan thực sự tức giận, nhưng lại ngại khuê nữ vừa mới trở về, dọa nàng sợ cũng không hay, bởi vậy hình phạt cũng không quá nghiêm khắc.

“Vâng.” Tiêu Văn Việt cúi đầu rũ mắt.

“Chước nhi, con cũng đừng nghĩ rằng vi phụ là hung thần. Tiêu gia chúng ta không thể sánh được với lúc trước, muốn gia tộc hưng thịnh thì vi phụ không thể không quản giáo các con nhiều hơn. Đáng tiếc, vi phụ không thể ngày ngày ở trong nhà, cũng chỉ có thể cầu mong các con phải tự mình hiểu chuyện.” Tiêu Trấn Quan đổi giọng: “Nữ tử cũng giống như nam tử, không thể giống như vừa mù vừa điếc không biết gì cả. Hồi con còn nhỏ đã được học mấy chữ, hôm nay lại có thể cầm cuốn sách nhỏ xem, chắc hẳn đọc sách học tập cũng không thành vấn đề, cho nên sau này cũng không thể lười biếng, hiểu chưa?”

“Ăn không nói ngủ không nói, hay là con dừng lại, đợi phụ thân nói xong rồi lại ăn nhé?” Tiêu Vân Chước cảm thấy ông ấy lải nhải quá nhiều.

Tiêu Trấn Quan sửng sốt.

Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến cũng kinh ngạc nhìn nàng.

Quả nhiên mới đến, vô tri không sợ!

Phụ thân luôn luôn cảm thấy thời gian có hạn nên trước kia mỗi lần trở về, cho dù là ngày nghỉ thì lúc nào cũng có thể đặt ra mấy câu hỏi bắt trả lời…

“Phụ thân răn dạy thì con cũng không có ý kiến, chỉ là con không chịu được thế này.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói: “Thân thể cốt cách con không tốt lắm, cần phải chú ý dưỡng sinh. Nếu phụ thân răn dạy con, con sẽ không vui, khí trệ không thuận, ngũ tạng và tinh thần đều bị tổn thương, như vậy thì sẽ không thể sống lâu được.”

“…” Cả ba người đều sửng sốt.

Tiêu Trấn Quan hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhi lại nói thẳng như vậy, hoàn toàn không thèm nể mặt ông ấy.

Nhưng nàng nói cũng không phải không có đạo lý?

Bao nhiêu năm qua, hai người Nhị Lang và Tam Lang vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, xưa nay không dám nói thật ở trước mặt ông ấy. Ngược lại, bọn hắn sẽ chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế để lừa dối, để tìm lý do, bởi vậy sẽ chỉ làm ông ấy càng thêm tức giận.

Ông ấy cũng không phải là người không chịu lắng nghe lời nói thật.

Tiêu Trấn Quan bình tĩnh lại một lúc: “Vậy thì sau bữa ăn…Ta sẽ kiểm tra con một chút…”

“Cũng không được, hôm nay con làm pháp sự rất mệt, cần phải bổ sung năng lượng. Đêm nay con định đi ngủ sớm, ngày mai còn phải đi ra ngoài, không có thời gian làm những gì phụ thân yêu cầu.” Tiêu Vân Chước nói.

Tiêu Trấn Quan khẽ cau mày: “Ra ngoài làm gì? Con là một tiểu cô nương, cả ngày chạy ra bên ngoài cũng không hay đâu…”

“Lời của phụ thân cũng thật lạ, mời vừa rồi còn nói nữ tử cũng giống như nam tử, làm sao chỉ trong chớp mắt đã muốn buộc dây xích vào chân con rồi? Con cũng không phải là chim tước nuôi trong nhà, con có chân, chính là để chạy ngược chạy xuôi.” Tiêu Vân Chước rất để ý chuyện này.

Nàng có thể không cần phải ăn ngon thế này, nhưng nàng tuyệt đối không thể không đi ra ngoài.

Âm khí trên người nàng rất nặng, trốn ở Tiêu gia chỉ có thể tránh được tai họa nhất thời chứ không thể triệt để giải quyết vấn đề được, nhất định phải ra ngoài thường xuyên hơn, tích lũy công đức nhiều hơn!

Hơn nữa Tiêu gia bây giờ… còn suy thoái hơn lúc trước.

Nàng không biết sức mạnh của tổ tông còn sẽ duy trì được bao nhiêu năm, bởi vậy nàng phải lên kế hoạch.

“Vi phụ là đang suy nghĩ về an toàn của con. Không tin thì con có thể hỏi nhị ca con, trước đó vài ngày có phải có một tặc nhân suýt nữa bắt cóc trưởng tử của Vĩnh Hoài Hầu phủ không? Hài tử kia mỗi lần đi ra ngoài đều mang theo cả mười mấy hạ nhân, thế mà suýt chút nữa mạng cũng không còn. Nếu không phải vận khí tốt gặp được Tam hoàng tử thì không biết lúc này có còn sống được hay không.” Tiêu Trấn Quan lập tức đưa ra ví dụ: “Còn nữa, ta nghe nói, hài tử kia bị chuyện này làm cho sợ hãi, đến bây giờ vẫn còn bị bệnh kìa. Con khó khăn lắm mới trở về được, nếu như lại xảy ra chuyện gì, tổ mẫu và mẫu thân con làm sao có thể chịu nổi chứ?”

Mặc dù ông ấy ở trong quân doanh nhưng các đồng liêu cũng sẽ nhắc đến những chuyện quan trọng xảy ra bên ngoài.

Nữ nhi ông ấy xinh đẹp như vậy, sao biết mình sẽ không gặp phải kẻ xấu?

Tiêu Văn Việt nghĩ đến thái độ của mẫu thân đối với muội muội mình, chỉ cảm thấy lời nói của phụ thân chắc hẳn sẽ khiến tiểu muội phải đau lòng.

Tuy nhiên, ánh mắt Tiêu Vân Chước lại đột nhiên sáng lên, quay đầu nhìn chằm chằm hắn: “Nhị ca, tiểu công tử kia bị sợ đến phát bệnh sao? Triệu chứng như thế nào?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp