Từ nhỏ Tiêu Vân Chước đã nhìn thấy rất nhiều quỷ hồn, loại nào cũng có, mà trong Thanh Thuỷ Viên cũng có quỷ hồn như vậy, nhưng quỷ hồn này nhìn vô cùng bình thản, nhìn thấy nàng "thơm ngào ngạt" cũng không bị thể chất của nàng hấp dẫn, lại còn đứng trên sân khấu, phối hợp hát hí kịch.
Không thể không nói, tiểu quỷ hát hí càng hay hơn.
Quỷ mà đẹp mắt lại còn biết hát hí như này cũng không nhiều, chỉ tiếc bản thân lúc ra ngoài không mang chút nguyên bảo đèn nến theo, để thưởng cho tiểu quỷ này một chút.
Nhưng con quỷ này xem ra cũng ôn hoà nhã nhặn không có oán khí gì, chờ nó hát đủ rồi, chán rồi, thì tự khắc sẽ đi, cũng không cần nàng đến độ.
Tiêu Vân Chước nói xong, khóe miệng Tiêu Văn Việt khẽ giật một cái.
Bát quái suy diễn, hắn tin, hắn đã từng đọc một số sách cổ, mặc dù không hứng thú với nội dung trong đó, nhưng cũng biết rõ sự huyền bí trong nó.
Nhưng cô hồn dã quỷ? Hắn cảm thấy càng giống như là những thứ ảo giác xấu xa không bình thường sinh ra trong đầu Tiêu Vân Chước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT